Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.146
123.226.836
 
Chung Quanh Là Biển
Nguyễn Viện

1.

 

Để tìm một con đường sống, không có cách nào khác là cứ đi về phía trước. Ông Môise đã làm thế. Thị Mầu cũng đã làm thế. Trong giấc mơ của con người, những thợ gặt rời khỏi cánh đồng, những ngư dân bỏ tàu thuyền, và họ đi về phía vô định. Tôi cũng đã đứng lên và đi. Tự nhủ, ít nhất thì mình cũng đã đi. Tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ dưới những chiếc lá mục. Những con sâu cũng đã giãn mình ra và bò đi. Những người đàn bà gồng gánh thời gian trong hõm mắt và bỏ lại tiếng cười, họ bấu chân xuống đất, bước. Tôi nghe thấy tiếng sóng vỗ dưới những viên sỏi. Bu nó đâu rồi nhỉ? Thằng Cu, cái Nhớn, cái Bé vẫn còn ngủ ư? Đánh thức chúng nó dậy và bảo rằng nước đang lên. Cơn lũ từ tương lai sẽ đổ về quá khứ. Những ông thánh không biết bơi sẽ phải chết chìm. Ánh sáng không ở cuối đường hầm. Có những người đã chạy nhanh hơn tôi, họ vượt lên và bám vào các cành cây, như thể nếu mặt đất rung chuyển thì họ sẽ thoát. Tự tại là gì? Ngồi xuống và thiền à? Vấn đề là biết cách hít thở phải không? Đừng để máu nóng dồn lên mặt. Nhắm mắt mà đưa chân. Quá khứ là một cái hố càng lúc càng sâu, các đấng thánh phải kê thêm bệ. Giữa lúc ấy gã mặt sắt xuất hiện, hắn nói: Bình an cho các ngươi. Có người hỏi: Ông có thật không? Gã mặt sắt nói: Hỡi kẻ thiếu lòng tin kia, cứ tát thử vào má ta xem. Bố tôi còn sống cũng chẳng dám thử. Tôi tự nghĩ, đã đến lúc có thể ngồi. Người bên cạnh tôi bảo: Đừng ngồi, bạn sẽ không đứng lên lại được. Tôi như người đàn bà mắc đẻ. Nằm ngửa nhìn trời. Một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám. Biện chứng pháp dịch học là tôi ước có một cô gái mặc váy đi qua. Thẩm mỹ học thượng thừa là cô gái ngồi xuống phủ chùng thân phận tôi. Thích nghi là khả năng tồn tại của loài giống ưu việt. Con cứ hít thở cho sướng đi nhé.

 

Từ phía núi, đám quan quân xuất hiện. Tất cả họ đều đi vòng kiềng. Trong ba lô của họ, ngoài thuốc sát trùng còn có mặt nạ chống hơi độc. Họ bảo vũ khí nguy hiểm nhất là những cái mồm thối. Tôi, Chu Văn An có ý kiến. Đồng chí cứ nói. Tôi đề xuất chém đầu bảy kẻ nịnh thần. Đồng chí thử nghĩ xem, có cái gì sướng hơn được nịnh? Đề nghị đồng chí rút lại ý kiến. Nếu không thực hiện đề xuất ấy tôi xin từ quan. Cám ơn đồng chí, chúc đồng chí thượng lộ bình an. Chu Văn An về nhà phụ vợ bán thịt chó ở đầu ngõ. Cái Nhớn, cái Bé xót xa bố mẹ nghèo đi làm mát-xa tận Hà Khẩu, Trung Quốc. Chúng nó bảo bọn đàn ông Trung Quốc dai lắm. Mát-xa mỏi cả tay mà vẫn không chịu ra. Hình như bọn chúng đeo đồ giả. Tôi bảo, nghi binh đấy. Chúng nó nói, sờ bằng tay, thử bằng lưỡi, co giật bần bật mà hùng tráng như cột cờ. Tôi bảo, chúng mày không làm chính trị, chúng mày không biết thế nào là lộng giả thành chân. Bọn chúng nói không cần biết chuyện ấy, chỉ cần bạc thật.

 

Tôi hỏi một người trong đám quan quân: Các bác đi đâu đấy? Chúng tôi đi cứu nước. Đất nước đang thanh bình cơ mà? Hắn chỉ vào tay áo, tôi đọc thấy dòng chữ thêu đỏ thắm: “Cư an tư nguy”. À, thì ra thế. Thành Cát Tư Hãn trước khi chết, miệng lẩm bẩm: Anh hùng… anh hùng… Tôi, trước khi chết, miệng bập… bập… chùn chụt… Song trùng nhị bội. Tê tái quan san. Trùng dương hội ngộ. Đám quan quân vẫn nối bước đi qua. Tôi lại hỏi một người trong số họ: Các bác là chiến sĩ hay liệt sĩ? Liệt sĩ. Tổ quốc ghi công rồi, sao các bác không an nghỉ? Họ cười như thể tôi là thằng ngu. Dù thế, tôi vẫn tò mò tọc mạch, hỏi:Tại sao các bác phải đi vòng kiềng? Chuyện này không nói được.

 

Tôi nhớ lần đầu mắc bệnh lậu, cũng đi vòng kiềng như thế, nhưng tất nhiên, không thể suy chuyện mình ra chuyện người. Khổng Tử bảo kính nhi viễn chi. Các đấng thánh buồn ngủ. Ngũ Tử Tư vội vàng dâng gái đẹp. Thánh mà ngủ thì còn đâu cương thường. Một đồng chí cán bộ kiểm tục nói với tôi: Hãy bảo trọng giữ thân mình, sống để còn viết. Hóa ra, tôi cũng quan trọng hơn mình tưởng. Đồng chí cán bộ còn nói: Văn ông dự thi được đấy. Văn tôi không giống văn mẫu thì lấy tiêu chuẩn nào để chấm? Đúng là ông ngu thật, văn là người, mà người thì đứa nào đẹp đứa ấy thắng, biết chửa. Thưa anh, em bụng ỏng đít teo.

 

Ngu thì nghe anh mày dạy này:

Phàm con người ta muốn thành đạt thì phải biết mình biết người, biết trên biết dưới. Trên là thiên cơ, dưới là địa lý. Tất cả các quan xây nhà đều có cửa hậu, theo phong thủy Tả Ao. Nếu cậu biết mình là ai, làm việc gì, thì cũng phải biết vào cửa nào cho đúng với danh phận mình. Có phải cậu viết để phục vụ nhân dân không?

 

Bỏ mẹ. Xin lỗi nhân dân. Viết chỉ là một hành động thủ dâm. Tôi viết bởi sự thúc đẩy tự sát.

Ông Chu Văn An gõ đầu trẻ con hàng xóm, dạy: “Thời lai đồ điếu thành công dị”. Đứa nào ý kiến ý cò đuổi về chăn trâu. Tôi, ngày xưa đi chăn dê dưới chân núi Ma Thiên Lãnh, thích cách ăn tạp của dê, thích tiếng dê kêu. Chiều đến, dê chăn tôi và đưa tôi về. Bố tôi bảo thái độ bông phèng là một dấu ấn của nô lệ, tao đã cho mày tự do, sao không tự do? Bố ơi, con đã hỏi các bác liệt sĩ rồi, các bác ấy bảo, sau cái chết cũng không tự do.

 

Từ ngày tôi thất nghiệp, thằng Cu bỏ học, nó bảo để con tự lo, đi theo bạn bè. Tôi bớt được một gánh nặng cơm áo mà lòng đau như cắt. Một gánh nặng khác đè trên vai tôi, có lúc tưởng chừng không chịu nổi. Tôi nghiệm ra một điều, người ta thực sự chỉ sống vì những điều hết sức nhỏ nhặt. Lộng ngôn là mặt trái của sự bi phẫn, tôi thích nghe những người đến ăn thịt chó ở quán vợ chồng tôi chửi tục. Họ chửi từ trên xuống dưới. Khi uống rượu, họ không sợ đi tù. Những lúc ấy, họ là người thông minh nhất. Bố tôi bảo đấy cũng là thái độ của người nô lệ.

 

Bố ông là ai mà lúc nào cũng ra vẻ minh triết thế? Trước hết đấy là người đẻ ra tôi. Sau hết đấy là người cõi trên. Mỗi lần muốn nghe ông ấy nói, tôi phải thắp nhang, khấn người về. Người về, tóc tai dựng đứng, mắt tóe hào quang, sắc diện bừng bừng. Phán:

Bố của con đây, từ khởi nguyên đến tận thế, nói và không nói, nghe và không nghe, sự thật và giả dối. Nhập.

Con phải làm gì để sống?

Hứ.

Con phải làm gì để được yên ổn?

Hứ.

Con phải làm gì để không sợ hãi?

Hứ.

Bố của con đây, từ khởi nguyên đến tận thế, nói và không nói, nghe và không nghe, sự thật và giả dối. Xuất.

 

2.

 

Đầu tiên, tôi thấy cái bàn rung chuyển. Cốc nước sóng sánh rồi nghiêng đổ. Sau mấy vòng lăn, cốc nước rơi xuống đất, vỡ toang, để lại một tiếng kêu tiếp tục rung mãi trong không khí. Những cuốn sách trên kệ cũng từ từ đổ xuống. Trong chốc lát, cả nền nhà bừa bộn giấy và những mảnh thủy tinh. Từ bên ngoài, khói chui vào qua những khe cửa. Nhưng chỉ một lúc, tôi nhận biết đó không phải là khói. Cũng không phải sương mù. Nó là mây. Rồi cả căn phòng bồng bềnh rung chuyển. Tiếng gió rít. Tôi chợt nghĩ, chẳng lẽ căn phòng đã trôi ra biển?

 

Con quỉ vào nhà, nó nói: Em được sinh ra cho anh. Rồi nó cởi quần áo. Tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn máy vi tính, nhìn nó bước tới. Mái tóc nhuộm vàng để dài che ngang phần ngực. Chùm lông bên dưới cũng hơi vàng. Ánh sáng trên tường đổ xuống làm những sợi lông măng của nó óng ánh. Con thú vàng. Ánh mắt trắng. Hơi thở xanh. Mùi da đỏ. Nó ôm tôi vòng qua lưng ghế. Mọi cố gắng của anh đều vô nghĩa, nó nói, anh không thể chạy thoát khỏi chính anh.

 

Tôi bị hiếp.

Nước đã bắt đầu tràn vào nhà. Những quyển sách mỏng nổi lên, lều phều. Tôi bảo, coi chừng những mảnh thủy tinh đâm vào chân. Nó nói, không sao. Tôi nghĩ nó không có máu. Đấy là một thân thể được làm bằng sáp ong. Ngọt nhưng không có linh hồn. Nó nói: Anh cũng không có linh hồn. Tôi bảo linh hồn tôi bị quỉ bắt rồi. Không phải, nó nói, anh không có linh hồn. Vì sao? Đơn giản là chưa bao giờ anh có linh hồn.

 

Nước đã lên cao tới gần mặt ghế. Tôi bắc ghế lên bàn, rồi leo lên đó ngồi. Con quỉ cũng lên bàn. Nó ngồi vuốt những sợi lông chân. Trong một khoảnh khắc thấu thị, tôi nhìn thấy con quỉ trong suốt. Phía bên trong nó rỗng không giống như một quả bóng bơm đầy hơi. Nó nói: Cái rỗng không là linh hồn. Tôi buồn bã hút thuốc. Những quyển sách bị thấm nước đã chìm cả xuống. Tôi cũng đầy đặc nước. Và tôi biết rằng, chẳng bao lâu nữa, tôi cũng sẽ chìm xuống.

 

Linh hồn tôi mặc một chiếc áo bằng giấy đỏ. Tà áo viền hoa văn những cây thập tự. Con quỉ dẫn tôi xuống một đường hầm càng lúc càng sâu. Con đường được soi sáng bởi những con mắt cú vọ.

 

Tôi nhìn thấy rất đông người. Họ tìm cách với lấy nhau, nhưng cánh tay của họ không bao giờ chạm tới người khác. Tôi có cảm giác tiếng kêu của họ đã vượt quá giới hạn của âm thanh thông thường. Khuôn mặt và cánh tay của họ não nề không chịu nổi, tôi bước đến cạnh họ và chọc vào giữa bụng họ bằng một con dao nhọn. Thân thể họ xì hơi và rũ liệt như một đống rẻ rách. Tôi nói: Họ cũng không có linh hồn.

Bất giác tôi buồn ngủ.

Anh sẽ không bao giờ ngủ được, cả đến khi dốc hết tinh trùng xuống lỗ cống.

 

3.

 

Dường như ký ức tôi đã đảo lộn những sự kiện. Tôi không còn khái niệm về không gian và thời gian. Thực và ảo. Nhưng tôi biết chắc chắn tôi đang ngồi ở quán nước. Nhìn xéo, tôi thấy người đàn bà trẻ ngồi ở chiếc bàn bên cạnh có bộ ngực rất hỗn, chứng tỏ một nữ quyền lịch lãm. Người đàn bà nói: Em phải về cho con bú. Hôm nào em lại đến? Em sẽ gọi cho anh.

Thằng nhỏ (hay con nhỏ) chờ sữa. Tôi mường tượng cái miệng thằng nhỏ há ra như cái mỏ chim.

 

Người đàn bà đứng lên, thản nhiên xốc lại bộ ngực. Tôi tưởng tượng tôi bú bầu sữa ấy. Người đàn ông thòm thèm. Họ rời quán.

Đồng chí kiểm tục bắt tay tôi. Anh khỏe không? Cám ơn, khỏe. Anh còn viết không? Nhờ hơi hướng đàn bà, tôi vẫn viết.

Tôi tưởng tượng câu chuyện sẽ tiếp diễn thế này:

Anh có âm mưu chống đàn bà không?

Tôi lúc nào cũng có ý thức chống đàn bà.

Vì sao?

Đấy là mộ huyệt.

Thực ra, tôi rất thích cảm giác dậm hai chân xuống mộ. Chôn một cái gì đó. Xóa sổ một điều gì đó. Đập vỡ một cái gì đó. Đấy chính là lý do tôi đâm đầu vào việc viết lách.

Tôi hỏi đồng chí kiểm tục:

Anh có thấy người đàn bà vừa ra khỏi quán không?

Có.

 

Tôi lại tưởng tượng: Hắn ngồi trước màn hình máy vi tính, dán mắt vào những cảnh làm tình thu được qua những ống kính cài đặt ở phòng ngủ của các khách sạn, nhà trọ - khu vực hắn phụ trách. Dương vật dựng đứng. Hắn ghi nhận mọi biến thái vượt quá qui phạm của tính nhân dân.

Tôi bảo tôi phải đi theo người đàn bà ấy để chào người đồng chí thân thiết.

 

Cho tới bây giờ, tôi biết chắc rằng tôi không phải Chu Văn An. Bố tôi không phải người cõi trên. Cái Nhớn, cái Bé, thằng Cu không có thật. Một mình tôi bước trên hè phố theo sau cặp mông người đàn bà lắc, nghĩ về tính nhân dân và thật sự muốn văng tục. Tôi cảm thấy cần phải đổ vào thân xác rỗng không của mình một cái gì đấy. Con quỉ hiện ra bảo: Hãy đổ em vào anh. Nhưng tôi biết rằng, tôi chỉ có thể tìm được sự bình an sau khi giết nó. Con quỉ bảo: Không bao giờ anh giết được em. Bỗng nhiên tôi đốn ngộ. Tôi chỉ có thể giết được tôi. Và tôi nghĩ ra một cái tựa truyện: Chung quanh là biển./.

 

15.10.2003

Nguyễn Viện
Số lần đọc: 2161
Ngày đăng: 03.12.2010
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Đất Lạ - Ngô Thị Ý Nhi
Đò Khuya - Nguyễn Lập Em
Đóng…?...Mở…? - Vũ Lập Nhật
Bút Lạc Dòng - Kha Tiệm Ly
Hoạt Cảnh - Kinh Dương Vương
Thiền Tăng Và Tôi - Đặng Kim Côn
Yellow (*) - Vũ Lập Nhật
Ngày Trọng Đại - Kinh Dương Vương
Giong Quê - Trần Yên Hòa
Hoa Lưng Chừng Núi - Ngô Thị Ý Nhi
Cùng một tác giả
Thiên tai (truyện ngắn)
Nơi tối tăm (truyện ngắn)
Đại gia (truyện ngắn)
Gió ở lưng (truyện ngắn)
Game Show (truyện ngắn)
Mưa nước bọt (truyện ngắn)
Giữ Chùa Ăn Oản (truyện ngắn)
Lấp lỗ châu mai (truyện ngắn)
Người có công (truyện ngắn)
Người Mất Tích (truyện ngắn)
Ma khúc (thơ)
Ốm vì làm tình (truyện ngắn)
Họa Tiết Của Mùi (truyện ngắn)
Mù Mờ Váy (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)
Chung Quanh Là Biển (truyện ngắn)
Hồi Ức Trong Máu (truyện ngắn)
Quốc Sư (truyện ngắn)
Bữa Ăn Tối (truyện ngắn)