Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.100
123.230.095
 
Đêm Nổi Lửa
Nguyễn Xuân Tường Vy

Tôi yêu em đã từ lâu. Từ lúc mắt em còn trong veo như suối nguồn. Đôi mắt phượng hoàng nhìn tôi mê hoặc. Tôi ngộp thở, bàng hoàng trong ý nghĩ muốn chiếm đoạt.

 

Thung lũng Yosemite cực kỳ quyến rũ ở độ xuân về. Mặt trời vươn dậy sau mùa đông dài ảm đạm. Nắng đầu mùa vỡ giòn trên đỉnh núi óng ánh băng. Tuyết tan khi mảnh nắng đầu tiên chạm mặt. Những thác nước hùng vĩ bật sống dậy, dòng nước lạnh rầm rập đổ xuống thung lũng, tuôn rào rạt rồi êm đềm uốn lượn qua vùng thảo nguyên bát ngát.   

 

Yosemite mang nét đẹp bốn mùa. Mùa hạ du khách, mùa đông tuyết phủ, mùa thu rực rỡ sắc màu. Mùa xuân ở Yosemite trữ đầy huyền thoại, khảm vào ký ức một lần rồi mãi mãi không phai. 

 

Cử rủ tôi đi cắm trại ở Yosemite với nhóm bạn. Buổi sáng se lạnh, tôi co ro đeo ba lô theo Cử đến chỗ hẹn. Cử bảo ông chuẩn bị vài nụ cười. Nét mặt hắc ám chỉ hù dọa được trẻ con. Tôi vừa đi vừa nắn nót, cười vài kiểu với bầy chim sẻ lách chách chung quanh. Hôm qua chúng tôi đến Yosemite vào lúc nửa đêm. Trời tối đen, tôi theo đốm đèn pin Cử soi trên đường. Đêm vắng lặng, chỉ nghe tiếng suối reo rì rào. Cử dò dẫm trên những phiến đá băng qua lòng suối. Sao đêm lấm tấm dát trên mặt nước. Bóng tối quấn theo những bước chân. Chúng tôi dựng lều với ánh sáng xanh ma quái tỏa ra từ chiếc đèn măng xông treo lên nhánh sồi. Căng lều xong, tôi lăn ra ngủ, chưa kịp làm quen với những người bạn của Cử.

 

Mặt trời ửng hồng trên đỉnh Half Dome. Khối đá hoa cương rực ánh hoàng kim. Bên dưới, nơi chúng tôi chuẩn bị leo núi, khí lạnh vẫn giăng đầy. Sương vẫn tỏa mờ những con đường thâm u rợp bóng tuyết tùng. Tôi đưa máy ảnh lên, ngắm những giọt sương còn bám trên lá. Hình dáng thiếu nữ chợt hiện lên trên khung ảnh nhỏ. Em bất ngờ bước ra trong vũng sương chơi vơi huyền ảo. Màu áo xanh lam chập chờn. Mái tóc đen dài cột cao. Những bước chân mộng du tiến về phía tôi. Tôi không rời mắt nổi khung hình. Trong vô thức, ngón tay trỏ bấm xuống. Tôi chụp em, như chụp bắt dung nhan con gái phơi phới xuân thì. Em cười khi bước ngang qua tôi. Đôi mắt phượng ướt rượt. Tôi buông tay. Chiếc máy ảnh thả rơi đập xuống ngực tôi tê buốt.

 

a

 

Giá như thời gian trở lại. Tôi muốn ngắm em lần nữa. Khi nắng chưa lên. Khi đôi mắt phượng hoàng còn trong vắt sương mai.

 

Hình ảnh tươi mát của em đã kéo tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn.

 

Buổi sáng nặng những cơn đau. Tôi nhìn ra khung cửa lấp lánh sao đêm vừa vụt tắt. Sớm mai loang trên ngấn cửa. Nắng rạng đông đỏ au hắt lên bức mành trúc. Tôi thèm nghe tiếng trúc chạm nhau lách cách vui tai. Tôi muốn đến bên cửa, chạm tay lên chuỗi trúc vàng úa thời gian.

Rosa. Rosa...”

 

Rosa chưa đến. Tôi nhìn đồng hồ trên tường. Sáu giờ bốn mươi lăm phút. Giờ này nàng đang yên giấc nồng. Tôi nhích từng chút ra mép giường. Những dây thần kinh trong đầu run bần bật. Ký ức chưa quên những lần quỵ ngã. Tôi tưởng mình vẫn còn sức lực. Như ngày xưa tôi nhấc bổng thân hình bé nhỏ của em trên hai cánh tay lực lưỡng. Em cười khúc khích. Tiếng cười thanh ngắt như làn gió nhẹ len qua mành trúc.

 

Tôi ngẩng đầu lên, nhắm khoảng cách từ chỗ tôi nằm ra đến mép giường. Không nhiều, chỉ độ hai gang tay. Tôi có đến một giờ mười lăm phút để lê tấm thân nặng nề xuống giường. Tôi đã chán chỗ nằm. Rosa ra về từ buổi chiều chập choạng. Cả đêm tôi thiếp đi tỉnh dậy nhiều lần. Đêm xuống, nhưng hai mí mắt tôi vẫn mở căng. Tôi đếm từng vì sao hiện lên trên nền trời tím ngắt. Những cơn đau đến từng chặng, mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Tôi cố nhắm mắt, lắng nghe trong sâu thẳm của cơ thể, những mạch máu li ti bụp vỡ. Cơn đau nhói lên như một mũi nhọn đâm suốt, kéo tôi xuống đáy vực mê man. Tôi ngất đi một chút, rồi tỉnh lại khi cơn đau đã dịu. Những vì sao vẫn sáng rỡ lấp lánh trên nền trời thẳm. Những vì sao không ru tôi vào giấc ngủ êm đềm, chúng thức tiễn tôi về với hư vô. Tôi nằm đây, khắc khoải đợi chờ. Chờ em về. Chờ chết. Một cái chết không định ngày giờ nhưng nhất định sẽ đến. Nhưng nếu em không bao giờ trở về? Ý nghĩ đó làm trí óc tôi tê liệt. Cái chết đang đến với tôi. Chậm nhưng chắc. Như thân xác ngày một bào mòn. Như hơi thở ngày một hư hao. Nếu em không về? Tôi mong em. Tôi mong em về khi trí óc còn tỉnh, tinh thần còn mạnh, trái tim còn say. Tôi lại nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, ánh dương lao xao. Ngoài kia, ngày sắp bắt đầu. Ngoài kia, có em.

 

Tôi đưa hai cánh tay níu lấy đầu giường, trụ thân trên làm bàn chống. Đầu tiên, tôi di chuyển đôi chân. Mồ hôi toát ra trên trán. Không ăn thua gì. Không thể nhấc lên. Thân thể tôi vẫn dán chặt trên mặt nệm. Tôi nghĩ đến cánh tay Rosa. Hai cánh tay nàng mát rượi, cũng màu da trắng muốt như em. Rosa khoẻ như lực sĩ. Chỉ một cánh tay, nàng vực tôi xuống giường. Mồ hôi tôi đầm đìa mà nàng vẫn tỉnh khô. Nhưng một giờ mười lăm phút nữa nàng mới đến.

 

Tôi thở dốc. Mồ hôi vã ra ướt đằm lưng áo. Chân tôi đã ra đến mép giường. Chỉ cần bấu được thành ghế cạnh giường, tôi có thể xoay người trườn xuống nền thảm. Tôi ghì đôi chân chặt xuống nệm, lấy thế để trở phần thân trên. Tôi với tay. Chiếc ghế nhẹ hơn sự tưởng tượng của tôi. Tôi buông vội ghế, bám lấy giường. Nhưng không kịp. Chiếc ghế đổ nhào. Tôi thả mình xuống thung lũng trong tiếng thác đổ ào ạt.

 

Em là người đầu tiên leo đến thác. Nắng chói ngời trên bờ vai em. Hơi nước bốc lên trắng mịn, nhẹ lướt như khói. Thác Bridalveil như làn sa mềm uốn lượn. Thác khoác lên tóc em dải sa mỏng, thứ sa trắng tinh kết bằng vạn bọt nước li ti. Em đứng nghếch đầu, mặt hếch lên tựa nữ thần sơn cước. Em tỏa sáng trên nền thác tung bọt trắng xóa. Chiếc áo xanh mỏng dán rịt vào người. Dáng em lồ lộ. Bầu ngực nở, chân dài, và đôi mắt trong veo như suối nguồn.

 

Tôi yêu em. Điều giản dị dễ hiểu. Không chừng Cử cũng yêu em, và cả những người đàn ông có mặt ở thác Bridalveil. Em yêu tôi, nghe như chuyện cổ tích. Tôi lập dị, thô kệch không giống những người đàn ông vây quanh em. Đàn bà thường như vậy. Họ yêu những gì khác lạ.

 

a

 

Rosa đến. Nàng hốt hoảng thấy tôi nằm sóng soải trên nền thảm.

“Trời ơi. Ông có sao không?”

Rosa chạy nhanh lại. Nàng ngồi xệp xuống, đưa tay lên mũi tôi tìm hơi thở. Tôi hé mắt, mỉm cười để nàng yên tâm. 

“Xin lỗi Rosa. Tôi vẫn còn đang thở đây.”

“Tôi đã dặn ông tối qua. Muốn gì thì chờ tôi đến.”

“Nằm nhiều mỏi lưng, tôi muốn nhìn xem bên ngoài.”

 

Rosa dìu tôi đến cửa sổ. Bên ngoài nắng đã lên cao. Ánh sáng ban mai lộng lẫy chảy tràn vào phòng. Thấy tôi nhíu mày, Rosa nhanh tay thả lỏng sợi dây. Bức mành trúc rơi rào. Những dây trúc óng ả chảy tuôn, lung linh như thếp lụa ngày nào. Buổi chiều qua phố tôi chọn xấp lụa hoàng anh sóng sánh nắng vàng. Tôi ướm lên người em. Hàng lụa mỏng rũ mềm trên thân thể. Đôi vai xuôi, vòng eo nhỏ. Đồi ngực no mềm và vòng mông to tròn gợi cảm. Em quyến rũ như một trái cấm. Tôi run rẩy, choáng ngợp trong ham muốn tột cùng.

 

Em cúi xuống. Hai hàng mi đen nhánh mượt mà rợp lên viền mắt. Không phải đôi mắt trong ngắt như suối nguồn tôi trông thấy ở thác Bridalveil, mà là hai hạt pha lê long lanh chứa đầy ánh sáng, thứ ánh sáng nóng bỏng muốn thiêu muốn đốt. Tôi vuốt những sợi tóc mai vương sau gáy em, lần xuống ngực. Đôi bầu vú bầu bĩnh đong đưa. Tôi kéo em xuống, vục mặt vào đồi ngực con gái trinh nguyên. Thân thể em nóng hấp như than hầm. Tôi nhìn thấy em bốc lửa ở Yosemite. Lửa trại cháy bùng ký ức. Ngàn năm sau tôi vẫn nhớ khuôn mặt em ngời sáng. Lửa bập bùng, củi nổ tí tách, những đốm than hồng nở xoè trong mắt em. Đôi mắt phượng dài hút đêm thâu. Càng về khuya, ánh lửa càng xanh biếc. Hơi nóng hun lên ngùn ngụt. Em phừng lên như ngọn lửa. Tôi nóng ran người, bừng bừng mặt.

“Đừng yêu em. Em sẽ đốt cháy tất cả.”

 

Mặc, tôi cứ lao vào em như con thiêu thân say mê ánh lửa. Hai cánh tay em mềm mại ấm áp quấn lấy tôi. Vòng tay em bỏng, siết chặt như không muốn tách rời. Tôi phát sốt. Thân thể em kết bằng ngàn tia lửa đốt cháy thịt da.

 

“Ông uống thuốc đi, xong chúng ta đi dạo. Nắng ấm lắm.”

Rosa xoè bàn tay đầy thuốc. Những viên độc dược tôi uống hàng ngày. Để làm gì tôi không hiểu. Bệnh tôi đã đến thời kỳ cuối, đã hết thuốc chữa. Hãy để tôi ra đi.

“Đau đớn lắm. Ông uống đi. Có chết cũng phải chết an lành, ông hiểu không?”

 

Tôi vốc nắm thuốc bỏ vào miệng, nuốc ực. Rosa cười hài lòng. Nàng mặc thêm áo cho tôi, đội mũ, rồi xếp tôi ngồi ngay ngắn vào chiếc xe lăn. Trời hừng chút nắng, nhưng không ấm. Như nắng chỉ có màu sắc mà không nhiệt lượng. Rosa đẩy tôi đi giữa hai hàng anh đào trổ hoa trắng xóa. Tôi nắm bàn tay Rosa, cám ơn nàng. Rosa hiền, dịu dàng. Nàng chịu đựng được tính khí bất thường của tôi thời gian mới lâm bệnh. Không phải cô y tá tại gia nào cũng đằm thắm như Rosa. Tôi đã thay mấy lượt y tá mới chọn được nàng.

“Ông không có bà con họ hàng gì sao?”

“Không. Tôi là con một. Bố mẹ tôi mất đã lâu rồi.”

“Còn vợ con, người yêu?”

Rosa không tha, nàng chất vấn đến cùng ngày nhận việc.

 

Em đến vào một ngày mùa đông. Nắng đã thôi hừng lên mành trúc. Bức mành tôi lùng mãi mới mua được. Chiều em, tôi treo nó lên cửa sổ. Từng dóng trúc vàng ươm kết chuỗi. Từng âm thanh uyển chuyển vờn nhau. Gió lay, bức mành reo róc rách tựa ngàn con suối nhỏ vui đùa. Gió càng mạnh, trúc càng thánh thót reo cao. Những ngày mùa hạ, em cuộn tròn bên tôi nghe trúc ngân nga. Không gian buồn lơi dễ chịu. Cuộc đời thật bình yên và đáng sống. Chúng tôi hay uống chút ruợu với nhau vào lúc ấy. Tôi mê Campari vị đắng, màu bưởi tím thẫm pha với cam vắt và đá nhuyễn uống trong buổi trưa lừng nắng. Không biết từ ai, em học cách pha rượu thật tuyệt diệu. Gin tonic vắt chanh rắc muối, uống sau buổi leo núi làm hồi sinh bắp thịt mỏi mệt. Martini Rossa ngọt ngào làm dịu môi còn mặn muối sau giây phút vẫy vùng trên biển. Rượu sim tím Kir Royal vương giả hòa chung với champagne, Amaretto thơm ắp hạnh nhân... Em cười giòn tan. Tôi uống tiếng em cười từ đáy ly. Tôi say em, say những giọt rượu nồng tê mê khứu giác.

 

Em hiện ra ở cửa phòng, nước mắt đẫm trên gò má.

“Anh có yêu em không?”

Tôi gật đầu, hoảng hốt.

“Anh cho em ở lại với anh.”

Tôi thở phào. Tưởng chuyện gì. Căn nhà này em còn lạ gì. Em cứ đến ở.

“Không. Không phải một đêm, mà ở với anh... làm vợ anh.”

 

Tôi lặng yên, nhìn em qua khói thuốc. Tôi không nhớ mình đã suy nghĩ điều gì lúc ấy. Đôi mắt phượng hoàng nhìn tôi đăm đăm. Ánh mắt em làm tôi bấn loạn. Tôi yêu em, nhưng tôi chưa quyết định gì hết. Ốc chưa mang nổi mình ốc, tôi đâu thể đa mang. Tôi ngồi trên ghế, toàn thân tê liệt, trí óc mụ mẫm. Mặt trời tắt lịm bên ngoài. Căn phòng tối đen như tôi đang mù lòa nghĩ đến tương lai.

 

Em đứng tựa tượng đá ngàn năm câm nín. Ánh mắt u hoài chuyển sang kinh ngạc giận dữ. Em cắn chặt môi, cơn giận chèn vào khí quản khiến ngôn ngữ tắc nghẹn. Chỉ cần tôi đưa cánh tay ra, em sẽ ngả ngay vào. Rồi mặc kệ tương lai ra sao. Tôi từng nghĩ tình yêu em dành cho tôi kỳ diệu xiết bao. Nhưng tôi vẫn ngồi bất động. Tôi không đủ can đảm như em đòi hỏi.

 

Thời gian rồi qua đi. Thật nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ đôi mắt em quyết liệt tóe lửa. Như hai hạt pha lê vỡ chẳng bao giờ còn lành lại được.

“Sao ông không đi tìm cô ấy? Đàn bà dễ mủi lòng, chỉ cần ông thành tâm.”

 

Rosa đặt những câu hỏi tôi không thể trả lời. Em đi rồi tôi mới biết mình yêu em nhường nào. Đôi mắt phượng hoàng một thời mê hoặc, giờ thiêu đốt tâm can. Những đêm dài mất ngủ, tôi tưởng tượng về em. Tôi vẽ gương mặt, vành môi, ngấn cổ em. Tôi vẽ đôi mắt phượng long lanh đen nháy, đuôi cong dài tựa nét bút lông sắc lẹm. Tôi vẽ đồi ngực bồng, cặp mông to tròn gợi cảm. Tôi vẽ đam mê khao khát. Tôi vẽ em như ngọn lửa hồng cháy nung. 

 

Lửa rồi cũng tàn. Tro bụi rồi cũng bay tan. Đôi mắt phượng hoàng ra đi mất hút với thời gian. Tôi gặp lại em trong ngày cưới của Cử. Tóc em đen nhánh xõa dài dưới tấm sa mỏng như khói thác Bridalveil. Đôi mắt phượng hoàng lặng câm không xao động. Em là cô dâu xinh đẹp của Cử.  

 

Sau khi đi dạo, Rosa đưa tôi vào phòng tắm.

“Sáng nay ông té, mồ hôi đầm đìa, tắm một chút cho sạch sẽ.”

 

Sao cũng được, tôi không phản đối. Tôi sống để chờ em. Tôi sống để Rosa vui lòng. Nàng cần tiền để gửi về cho bố mẹ ở Mễ Tây Cơ. Tôi đã hứa với Rosa. Khi tôi ra đi, mọi thứ sẽ thuộc về nàng, trừ tấm mành trúc. Những chuỗi trúc giòn tan tiếng cười tôi giữ cho em. Nhưng giờ em ở đâu? Em ra đi biệt tăm từ ngày chia tay với Cử. Tôi hiểu lòng em chưa hết oán hận.

 

Khi phát hiện tôi đã tham khảo với bác sĩ về cách kết thúc cuộc đời trước thời hạn, Rosa la toáng lên rồi ngồi khóc. Nàng vần hai thùng khí helium ra cửa, gởi trả lại mũ trùm đầu ngay chiều hôm ấy.

“Ông dại quá, chỉ có Thượng Đế mới có quyền sinh sát trong tay.”

“Tôi sẽ chết, trước hay sau có nghĩa gì đâu? Chết là một cách hóa thân.”

“Nhưng sống mới là quan trọng. Hóa thân thành xác chết à? Ông có biết hít khí helium vào sẽ chết thế nào không?”

 

Tôi biết. Tôi biết hết. Khi mũ trùm đầu chụp xuống, helium tràn vào, người bệnh bắt đầu ngắc ngoải. Helium vào đến đâu, người cứng xanh đến đấy. Trái tim cạn kiệt không khí thở thoi thóp. Mắt trợn ngược, cổ vươn dài, miệng há hốc cố thu vào phổi chút dưỡng khí cuối đời thấm đẫm chất độc. Tôi rợn người.   

“Ông quên rồi sao, cô ấy sẽ trở về.”

Tôi thầm cảm ơn Rosa. Em sẽ trở về. Những cơn đau quặn thắt đã khiến tôi mê muội.

“Ông chết tôi sẽ mất việc. Tôi đang cần tiền lắm...”

 

Rosa thường chấm dứt đối thoại bằng những lời cầu xin, đôi khi là những tiêu chuẩn đạo đức nàng tin.

Rosa tưới nước lên người tôi. Nước ấm nhưng tôi vẫn rùng mình. Nàng dùng miếng bọt biển trắng xốp xoa lên da tôi. Bàn tay nàng trơn láng trôi qua phần thân thể bỏ quên. Cảm giác được khơi dậy, tỏa bừng lên não. Như thể tôi chưa từng bất lực vì chứng bệnh quái ác. Hy vọng lóe lên như liều thuốc thần diệu chữa lành. Tôi hãy còn muốn nhìn sâu vào mắt em tìm giấc mơ lãng du ban đầu, hãy còn mê thân hình em phát sáng đêm lửa trại Yosemite. Tôi vẫn còn thèm rượu, một ly rượu tần Calvados chưng cất bằng táo xanh, rượu mạnh mà không gắt, hớp một ngụm đã nóng ran người. Cơ thể tôi chưa hề bị hủy hoại. Sự sống trồi lên dưới làn da, dưới bàn tay Rosa đang kỳ cọ. Bàn tay Rosa như có lửa. Hơi nóng lan tỏa khắp châu thân. Tôi bỗng cương lên một cách kỳ quặc. Tôi ngượng, nhưng Rosa tỉnh bơ như không thấy. Nàng tắm cho tôi như nhân viên tống táng lau chùi xác chết. 

 

Rosa đỡ tôi lên giường. Tay chân tôi khuơ vào không khí. Tôi không còn điều khiển được các cử động. Rosa lại đem thuốc đến. Người con gái xứ Mễ Tây Cơ hiền lành, dễ thương nhìn tôi mơ màng. Đôi mắt to đen, rèm mi dài cong vút. Rosa cầm bàn tay tôi ấp lên má. Da mặt nàng ấm mịn. Sau lưng nàng, hoàng hôn đang lịm tắt. Ánh sáng cuối ngày dẫy dụa như trái tim tôi đang giập thảng thốt. Tôi thấy em vén cao mành trúc và bước ra từ vầng sáng kỳ lạ.

 

Em cúi xuống. Vẫn như lần đầu tiên. Hai hàng mi đen nhánh mượt mà rợp lên viền mắt. Tôi vuốt những sợi tóc mai vương sau gáy em, lần xuống ngực. Em thơm ngát, mát nồng. Em cuốn tôi vào cơn giông tố của đời. Tôi siết chặt lấy em. Tôi đã mất em một lần. Tôi không thể mất em lần nữa.

 

Em cúi xuống. Bờ môi xinh xắn tỏa hương nồng nàn, thứ hương thơm của vùng biển Cancun ngời nắng. Đôi mắt to đen bí ẩn dấu sau rèm mi dài cong vút. Tôi tìm đôi mắt phượng hoàng trong veo như suối nguồn. Tôi tìm tiếng cười ngân nga len qua kẽ trúc.

“Em đây.”

 

Đôi cánh tay em trắng muốt quấn lấy cổ tôi. Bầu ngực căng đè lên mặt tôi ứ đầy muốn ngộp. Bàn tay trơn láng vuốt lên phần thân thể bỏ quên. Bàn tay em như có lửa. Hơi nóng rà dọc trên da. Em phừng lên, hừng hực.

“Đừng yêu em. Em sẽ thiêu đốt tất cả.”

 

Tôi không thể đừng. Tôi hối hả nuốt từng đốm lửa trên mình em. Ruột gan tôi cào xé, cháy đỏ như nằm trên vỉ nướng. Nệm giường nóng như lò than. Toàn thân em sáng rực. Đôi mắt to đen tóe lửa. Tôi nhìn vào đôi mắt em, thấy mình đang vỡ nát như mảnh vụn thủy tinh. Tôi bỗng nhớ lại tất cả, nguyên vẹn như ký ức chưa hề băng hoại, vẹn toàn như thân thể chưa từng hủy diệt. Khoảnh khắc đầu tiên tôi gặp em với đôi mắt phượng trong vắt. Những ly rượu hồi Pernod đậm đặc em pha với đá cục, màu vàng đồng hóa thành màu vàng khói thơm ngái, hăng hăng, uống vào xây xẩm mặt. Hai hạt pha lê vỡ òa tan trên da bỏng rát. Em yêu tôi, dịu dàng nhưng ngầm ẩn, sôi sục như núi lửa triệu năm âm ỉ. Tôi ghì chặt lấy em. Hơi thở ướp lửa táp lên ngực tôi. Tôi bật dậy. Bằng tất cả sức lực còn lại, tôi đâm thốc vào em. Cảm giác rát buốt, bỏng dộp như vừa ấn sâu vào miệng núi lửa khiến tôi choáng váng đến ngất. Gió nóng ràn rạt quét qua người. Nham thạch phun cao tựa những cầu vồng ngũ sắc.

Đêm nổi lửa. Hỏa ngục là thiên đàng.

 

a

 

Buổi sáng oi ả, nắng dàu dàu. Ngôi biệt thự đứng lặng, nhìn xuống triền đồi. Cửa nhà mở toang. Gió thổi u u, len lỏi từng góc nhà còn đẫm âm khí. Nhân viên nhà quàn đặt xác người đàn ông lên chiếc cáng dài. Khuôn mặt người chết nhăn dúm, nhưng trên môi lại phảng phất nét cười.

“Xin cô đừng quá đau buồn. Ông nhà ra đi thật thanh thản.”

 

Rosa ôm mặt, khóc nấc. Nhân viên nhà quàn đã quen cảnh thân chủ khóc lóc, bình thản đặt lên bàn tờ biên lai.

“Chúng tôi sẽ lo cho ông nhà thật chu đáo. Cô cần chúng tôi đóng cửa lại không?”

 

Rosa khẽ lắc đầu. Nàng đi mở tất cả các cửa sổ lớn nhỏ trong nhà. Gió phần phật thổi tung các tấm rèm. Nàng nhìn vào góc phòng, nơi người đàn ông đã nằm liệt nhiều ngày. Người đàn ông đã thật tử tế với nàng. Ân hận đưa lên làm nàng cảm thấy nghẹt thở. Nếu ông ta không quá xúc động, có lẽ cũng chưa đến nỗi.

“Chết trước hay sau có nghĩa gì đâu. Chết là một cách hóa thân.” Nàng lập lại câu nói của người đàn ông, thấy lòng dịu đi đôi chút. Người đàn ông đã hóa thân. Thế giới mới của ông bao la không giới hạn.

 

Những đợi chờ đã dứt. Người đàn ông đã ra đi. Giờ đây tất cả đều thuộc về nàng. Ngôi biệt thự trên đồi và những gì trong đó. Xe lăn, giường nệm, sách vở, áo quần của người đàn ông vẫn còn nguyên chỗ cũ. Những chai rượu uống dở nằm bừa trên kệ. Tất cả như cùng toát ra nỗi cô đơn lạnh lẽo. Vắng người đàn ông, căn nhà hoang vắng, vô cùng xa lạ với nàng. Rosa bứt rứt không yên. Nàng ngồi xuống mặt nệm, nơi người đàn ông kiên nhẫn chờ nàng đến mỗi buổi sáng. Bức mành trúc lách tách đập vào mắt nàng. Chuỗi trúc vàng chuyển động, rì rầm những tiếng thở dài. Rosa xắn tay áo, trèo lên ghế, gỡ bức mành xuống. Nàng cuộn bức mành trong tay, tần ngần một lúc rồi ném vào lò sưởi. Lửa phựt lên, thiêu đốt tất cả. Người đàn bà ấy sẽ không bao giờ trở về nữa.

 

Mùa xuân ở Yosemite vẫn cực kỳ quyến rũ. Nắng vỡ giòn, tuyết rã tan. Dòng nước lạnh băng vẫn tuôn rầm rập ở thác Bridalveil. Gió đầu mùa vi vu thổi suốt vùng thảo nguyên xanh ngát huyền thoại./.

 

tháng 3, 2010

Nguyễn Xuân Tường Vy
Số lần đọc: 1858
Ngày đăng: 13.07.2011
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Kẻ săn bướm - Lưu Thuỷ Hương
Hôn Thú - Hôn Không Thú - Quý Thể
Kẻ săn kiến - Lưu Thuỷ Hương
Giấc Mơ Trên Bãi Ngàn Sao - Vương Hà
Chai & Lọ & Vài Thứ Linh Tinh Khác - Nguyễn Viện
Cây đào quỳ ở Tân Cương - Đặng Quang Tình
Quán vắng - Lê Văn Thiện
Sanh ra trên tấm thớt - Lưu Thuỷ Hương
Trong Cõi U Minh - Dương Nghiễm Mậu
Kẻ tự vẫn - Lưu Thuỷ Hương
Cùng một tác giả
Đôi Mắt Hoa Vàng (truyện ngắn)
Mưa Đêm (truyện ngắn)
Mưa Ở Phnom Penh (truyện ngắn)
Made In The Laboratory (truyện ngắn)
Đêm Nổi Lửa (truyện ngắn)