Phù Phiếm
Khi tiếng cười vặn vẹo nổi buồn
Tôi đã tương tư em như ngọn bút
nghiêng ngữa một ngày như trăm năm
cho dù chiếc bóng dưới chân tôi
thường phát ra tiếng hú
tiếng hú dỗ dành
trôi mãi vào đêm
Trôi vào mảnh vườn
ngăn cách bóng tôi
với ngôi nhà cửa nở ánh đèn
khung giấy Dó bồi rào ngăn khung cửa
gió lùa
vặn vẹo nổi buồn tôi
Khi tiếng cười gặm nhấm vào ẩn dụ
như muốn được bơi được bay
dù tiếng hú như tiếng gió
cũng rách toang tờ giấy đầy gân
gân của những chiếc lá
buồn vui đến ngày mục rã
Xếp tờ giấy thành ghe thuyền
thành chim thành diều thành tiếng gió
con thuyền đớp từng ánh sao
ngôi sao không vào bụng ghe thuyền
những ngôi sao đậu vào mặt nước
rồi bay lên phía
có mảng trời xa ./.
Không Lời Mỹ Sơn
Nơi ấy nắng lên muộn
nắng xuống chậm
Sông chảy xuôi thì buồn
Lưng sóng đầy mốc meo cổ tích .
Nơi ấy trăng to dần
băng qua mảng trời về phía núi
Tôi lần theo
và bơi ngược những dòng sông
dòng sông dắt tôi
như dắt ký ức mình
nhỏ dần
nhỏ dần
nhạt đi
Nơi ấy phủ đầy hình hài
mùi hăng cỏ dại
phế tích trĩu buồn
buồn như những cuộc tình không sinh không nở
buồn như tiếng gà bí ẩn xưa xa
buồn đến thót tim những trưa đứng bóng
lãnh lót tiếng gà ác mộng nghìn năm
Nơi ấy ngọn đèn đã tắt
Tôi ngồi hí hoáy hõm đêm
ngồi như ngồi bên người tình đã từng ôm ấp
những trận mưa quất đau cổ tháp
những vàng vọt nắng quái chiều tà
những chòng vòng nhơ nhớ
lưng sóng đầm đìa phế tích hoang rêu
Nơi ấy với những cơn say chệnh choạng
Tôi với bóng mình ngã nghiêng bóng Tháp
dắt ký ức về gởi em giữ dùm
Tôi bắt găp ánh nhìn khiếm thị
Và tôi mù trong những gì tôi được thấy ./.