Bài Ca Nghễnh Ngãng
Nghễnh ngãng ngóng về xa xôi
chập chờn cơn mê lão hóa
chiếc gậy cong
tháng ngày thẳng đứng
em nói gì tôi nghe không rõ
núi-đồi-vai-lưng ?
tội nghiệp vân mòng
tội nghiệp tôi đòi đoạn nói năng
ngọng ngịu chim nhồng tập hót
biền biệt cơ ngơi
rối nùi con rối
cơn ho sướt mướt sũng đàm
leo lét ngọn tàn phong bạch lạp
đêm dài kéo co
tới lui âm vận một mình
mùa này ai thổi tràn nóng lạnh
em bảo gì cơ tôi không nghe
tay dư thừa
bưng trào lỗ thủng
rót rót rót
khô cứng chiều nguy nga
xót mắt nhìn tráng lệ
rót với giùm
tôi thích nghe lời đường mật
đừng đóng cửa giật mình trẻ nhỏ
tôi đâu còn trẻ nhỏ
tôi đâu còn !
08/00
Thấy
hiển thị tôi khắp mọi nơi
từ non cao về lũng thấp
giữa dòng nước xiết
dưới đáy bùn đen
hiển thị tôi nơi gọng kềm
giữa hàm răng bật máu
ròi bọ rúc trong xương
hiển thị tôi ngã ba đường
chui về bụng mẹ
Hoang Mạc
người đàn bà kéo ô cửa chạy ngoài sa mạc
không có gì cản được sức gió
ngoài những kẻ hành hương tự tung
đảo ma
và bầy lạc đà ngu xuẩn
ngọn đồi bứng lên một gốc cây
tuổi chiều khốc liệt
10.8.11