Sông Cho Hiện Tại
Có người bảo
Chỉ nên sống cho hiện tại
Và vì hiện tại
Đừng quay ngược một cách vô ích về những điều không bao giờ trở lại
Cũng đừng quá trông đợi ngày mai
Nhưng người ơi
Bao nhiêu lâu đủ để gọi là quá khứ - Để quên ?
Một lời anh vừa thốt?
Một lúc anh vừa thấy yêu thương ?
Những thi thể vừa được vùi lấp ?
Những nấm mồ vừa lên cỏ ?
Dòng lệ vừa khô ?
Phút giây vừa bật lên ngòi nổ ?
Phải quên đi những điều- đáng lý ra phải nhớ để đừng lập lại nỗi đau- ?
Trước một quan niệm tích cực với hiện tại như thế
Tôi bật ra hồ nghi
Như những đốm mề đay dị ứng với thời tiết.
Nếu phải quên để đi tới, như thế
Tôi thà về ngủ với giấc mơ
Giấc mơ luôn nhắc tôi những điều phải nhớ.
Tôi thà trở về bên dòng sông tuổi nhỏ thả những con thuyền giấy ước mơ
Ước mơ nhắc tôi những điều tôi phải làm.
Tại Sao Không
Đừng điểm danh tôi. Ban đêm ơi
Đã mở ra con đường đi vào giấc mộng
Thì làm sao tôi có thể chối từ
Đừng điểm danh tôi. Nắng chiều ơi
Dưới tàng cây kia có tiếng ru của bầy chim
Làm sao tôi không tìm về giấc ngủ
Đừng điểm danh tôi. Tấm gương soi
Có nơi thời gian đang đứng lại
Làm sao tôi không đi về phía của mùa xuân
Đừng điểm danh tôi hỡi phố lao xao
hỡi người có mặt.
Vụ mùa đã thơm, lúa chín ngoài đồng