Tôi rời tháng 8,
phím ngày cuối cùng gõ nhầm vào đầu tháng, Ngâu muộn cãi nhau với mái tôn già tiếng khóc khô rang, đồng thanh với lời lòng đang gọi về nỗi buồn ham vui đi vắng.
Tháng 8 rớt lại,
cơn nắng giật mình hay nhắc nhở lẽ dở dang?
*
Chạm vào tháng 9,
chị hàng rong ế nụ cười chẳng có ai để giận hờn đành cau mày với vài con ruồi cứ vo ve giỡn nỗi buồn thiếu phụ, những tiếng đồng hồ quần quật vào nếp áo người phu hồ đẫm mướt mồ hôi.
Tháng 9 của tôi,
ngày vương vãi như tệp giấy chỉ lấy một tờ lại rơi ra vài tờ khác. Nhặt thời gian đếm kỹ không còn đủ 24 giờ mỗi ngày - ai lấy mất hay tôi vô tình quên đâu đó ở trăm năm ?
Tháng 9 thất thểu vào hao khuyết đi loanh quanh lượm được tình người:
- “ Cà phê bờ hồ… ”
Mặt nước xanh xao cũng xao xuyến khi mùa thu rơi xuống, tôi và Em ngồi xếp lại thời gian, ngón tay vẽ lên mặt bàn tháng 9 - vết nhớ sau một vòng…
dừng lại ở trái ngang.
Mùa thu Hà Nội & Pleiku