Một Ngày Ở Phố
Buổi sáng
Chàng thức dậy lúc 5 giờ
Pha một ly cà phê đen ra balcon ngồi
Đốt một điếu thuốc đầu ngày
Nhả khói và mường tượng…
6 giờ
Ra khỏi nhà đón xe buýt đi làm
Lên chuyến xe chật như nêm
Tiếng ồn ào
Tuồn ra cùng khói bụi…
Xe đến ngả tư Hoàng Văn Thụ
Người đàn bà quen đi mỗi ngày
Cánh tài xế thường kêu là đại ca
Bước lên
Việc đầu tiên là văng tục
( Làm như không văng tục bà ta không thể sống! )
Chàng chợt nghe một cô bé tuổi teen
Khoe với bạn
Đêm qua đi ăn cháo Vịt với người tình
ở cư xá Thanh Đa
Em khác phun ra câu vừa cặp một đại gia
Nhiều tiền lắm của
Chốn phù hoa
Buổi trưa
Chàng lôi “gô” cơm tự nấu mang theo ăn qua loa
Với món cá kho độc nhất
Thời buổi thật là lùng
Mọi thứ đều tăng giá
Mà lương không tăng
ừ thôi ăn để mà sống
Chứ không sống để mà ăn !
Quơ tay lấy tờ báo liếc qua
Thời @ sao mà nhiễu loạn
Cướp tiệm vàng
Bay đêm đập-đá-rồi-xả-đá
Chồng đốt cháy vợ vì nổi cơn ghen...
Buổi tối
Chàng về đến nhà lúc 19 giờ
Phụ nàng lo bữa cơm tối
Rồi giặt đồ cho vợ
( Nàng mắc bệnh hai bàn tay tê cứng đã bao năm ! )
Cơm nước xong lên mạng
Chat chít với tình hư ảo
Để quên đi
Tình thật của chàng buồn hơn củi nỏ
Ở phố hơn 30 năm rồi
Sao lòng chàng như chốn đồng không mông quạnh
Bạn bè dần trôi xa
Tri kỷ thì hiếm…
10 giờ
Đi ngủ và mơ thấy một khoảng trời riêng…
( SàiGòn cuối tháng 9 năm 2011)
Ngược Nắng
Bây giờ tiếc ngẩn thương ngơ
Anh đi ngược nắng nên mờ mịt em
Có gì ngai ngái trong tim
Như hương hoa của một đêm tư tình…
Bây giờ nhớ ngóng, yêu thinh
Anh đi ngược nắng nên mình xa nhau
Một vầng trăng khuyết trên đầu
Câu thơ dang dỡ, niềm đau bung dù…
Khi về soi lại cổ thư
Xưa em độ lượng, nay thù địch anh ?
Thì thôi đó đoạn, đây đành
Tình nay như sợi chỉ mành treo chuông !
( SàiGòn cuối tháng 9 năm 2011 )
Thu Nguyệt
Thu nguyệt lung linh trên núi cao
Sao nơi gác hẹp chẳng soi vào?
Một chút em thôi, đêm cũng rạng
Mùa tình ngan ngát dưới hương cau!
Một chút em thôi, để gối đầu
Ba ngàn thế giới, chẳng cần đâu !
Ta sẽ nghe ra cuồng-si-nhớ
Ấm nồng khi uống hết chiêm bao…
Thu nguyệt ơi ! Đất thấp trời cao
Ta tìm môi mắt của xưa nào
Em soi biển rộng chiều thu cũ
Một thoáng bâng quơ cũng ngọt ngào!
Đất ấy còn thơm áo lụa đào
Em về ngờ ngợ dấu mày chau…
Nỗi-buồn-chim-én, xuân đâu hở?
Mình giục nhau qua lượng lượng sầu…
( SàiGòn tháng 8 năm 2011)
XIN LỖI NGƯỜI XƯA
Bốn mươi năm cất giữ một mối tình
Rất ngờ ngợ em vẫn chờ vẫn đợi
Ngọn thu phong của ngày nào thổi tới
Anh lật lìa ra khỏi bến uyên ương…
Bao nhiêu năm cứ dong ruổi trên đường
Đâu có biết lòng em cời chung thủy?
Em thả tóc bồng bềnh rồi cứ nghĩ
Cột tình anh rất đắm đuối yêu thương !
Đâu có biết em không đi lấy chồng
Ở xứ trúc đếm thời gian qua vội
Câu thơ cũ em đọc hoài đến nỗi
Bên láng giềng thấm thía giọng thương mong…
Chỉ đến khi anh như hổ tìm rừng
Bướm chợt yêu hoa một ngày rất nhớ
Sự thật phơi bày nên anh luớ quớ
Nhận ra mình sao quá đổi vô tâm !
Bốn mươi năm giáp múi một tấm lòng
Anh sửng sờ khi biết mình có lỗi
Nhận tin em , chợt lòng đau như cắt
Nơi phía tình anh đứng lại ăn năn…
( SàiGòn cuối tháng 9 năm 2011)