Ở dưới quê Lài một chục trứng có mười tám cái, trên thành phố này một chục chỉ còn có mười hai. Mấy con gà làm ổ trong xó bếp nhà Lài ngày nào cũng kêu đẻ, mặt đỏ phừng phừng, cục tác cục ta ỏm tỏi nhưng thiệt ra cái giống gà này bày đặt làm bộ cho lớn tiếng vậy thôi chứ đẻ xong rồi là te te bỏ đi, trứng còn đó hay bị chủ lấy mất không khi nào tụi nó lý tới.
Con đường hẻm chật chội lổm nhổm xà bần đọng tướt nước bùn và rau bún thúi trôi từ ngoài đầu ngõ vô. Ánh sáng buổi sớm khó nhọc lắm mới xuyên qua được mấy lớp tôn gác xiên xẹo rọi mấy đốm sáng lên mặt tường lở lói. Lài nhìn lại lần cuối cánh cửa căn phòng trọ chật hẹp nơi đã sống lủi thủi qua một mùa mưa. Trời trên cao bỗng đổ nước lộp bộp, vài giọt nước đầu tiên rớt qua mé giáp mái tôn rồi đọng thành dòng tuôn chảy lỏng tỏng xuống lòng đường. Lài cúi đầu né mấy dòng nước, ôm chặt cái giỏ vô lòng đi nhanh về phía đầu ngõ. Mùi bún riêu bánh canh thơm lừng từ phía đó đang bay ngược vô hẻm quyện theo mùi nước đọng.
Mười hai cái trứng tròn trịa nằm trong lớp bao ni long mỏng tanh, nếu bao rách mười hai cái trứng sẽ rớt xuống đất bể tan tành.
Trứng gì cũng vậy thôi, vỏ trứng mỏng manh lắm chỉ cần đập nhẹ lên thành tô là nứt nẻ. Lòng trứng đỏ au đỏ ất nổi lừ đừ trong cái tô sành, đâm nhẹ đầu đũa là phọt phèo. Tô canh chua thơm có con cá rô đồng nằm phơi bụng xám ngắt, đám trứng vàng phòi ra từ chỗ bụng rách trôi lờ đờ trong đám lá rau om. Lài nhìn đám trứng bể, nghe mùi trứng bể, ruột gan cuộn ngược nhợn nhạo muốn ói. Mồ hôi đổ ra trên sống lưng. Mồ hôi chảy ướt kẽ nách. Lài rùng mình ớn lạnh, dợm chân không muốn bước tới, nhưng rồi Lài tự hối thúc mình, phải ráng thôi. Tới nước này rồi mà không ráng là không được. Hôm nay là bữa cuối cùng, ráng bán hết trứng rồi về.
Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu ngoài đầu ngõ, hai ngọn đèn pha sáng chói rọi xuyên qua màn mưa, rọi thẳng vô con đường hẹp. Mấy người đàn ông đàn bà lam lũ ngồi chen chúc dưới mấy tấm bạt sũng nước, ngước mắt tò mò nhìn ra, ngước mắt tò mò nhìn Lài rồi lại cúi đầu xuống tô bún.
Khi Lài ôm giỏ chạy ra tới bên hông xe, cánh cửa cũng vừa bật mở ra. Người đàn bà ngồi ghế sau chồm người tới, hấp tấp la lên: "Vô lẹ lên, em. Ướt hết rồi." Lài lọng cọng chui vô, để cái giỏ xuống chân rồi lại ôm cái giỏ lên bụng, hai tay vòng ra đằng trước khư khư giữ mớ trứng. Hôm nay là bữa cuối cùng rồi, lỡ có chuyện gì bất trắc rồi làm sao.
"Khoẻ không em?” Lài giật mình quay sang nhìn người đàn bà, hấp tấp gật đầu, miệng bật ra một câu xã giao: "Chị Tâm khoẻ không?". Chị Tâm cũng hấp tấp gật đầu, cặp kính mát đen thui che hết nửa khuôn mặt nhưng không che nổi nụ cười gượng gạo lo âu. Chắc chị không lo cho Lài mà lo cho mớ trứng. Hôm nay là bữa cuối cùng rồi, lỡ có chuyện gì bất trắc rồi làm sao.
Xe ra tới đường lớn thì trời ngưng mưa, nắng sáng le lói sau mấy hàng cột điện giăng mắc đùm đề, nắng chạy dọc qua những vách nhà cao tầng sơn xanh sơn hồng. Con đường vô thành phố đang giờ cao điểm, sau cơn mưa đông nghẹt người, đông như là tổ kiến bể, con nào con nấy hớt hải bò ra chạy tán loạn. Xe hơi thắng gấp, xém tông vô con nhỏ lớ ngớ tính băng đại qua đường. Bộ mặt đứa con nít hoảng hốt trôi xẹt qua cửa kính. Tim Lài nhói đau như có bàn tay ai thụi vô, mấy cái trứng dưới bụng cũng hoảng hốt muốn lộn ngược lên. Ai như con Trâm. Trời Đất, con Trâm, sao chạy hớt hơ hớt hải ở đây vậy cà. Lài chồm ra cửa, đầu đụng cái bộp lên tấm kính.
Bàn tay chị Tâm thò qua nắm cổ tay Lài, bàn tay chị cũng hâm hấp sốt. Hôm nay là bữa cuối cùng rồi, xong chuyện là lãnh tiền rồi chia tay nhau. Theo đúng giao kèo mua bán, không liên lạc gì với nhau nữa, không gây phiền nhiễu gì cho chị nữa. Bàn tay gầy đét của chị từ từ thả ra, Lài tưởng như hơi nóng trên da tay mình nhờ đó mà dịu đi một tí. Bàn tay chị rút về để ngay ngắn trên đùi, lớp da khô sạm gân guốc phơi trên nền vải bông mềm bóng rực rỡ.
Người tài xế lại thắng gấp rồi chửi đổng một tiếng cộc lốc.
Trong xe loảng thoảng mùi dầu thơm, mùi ghế nệm, mùi da bọc, mùi trứng chiên… mùi đàn ông. Lài nhắm mắt lại, mùi mồ hôi lạ vẫn xông vô mũi. Nếu bây giờ Lài mở mắt ra, cái nhìn của Lài sẽ đập vô mái tóc hớt ngắn tua tủa như bàn chải, cái cổ nám đen mốc đất. Lài nghẹn ngào đặt tay lên bụng lại thấy nhộn nhạo muốn ói. Chỉ một lần này thôi. Ráng một lần này thôi. Hôm nay là bữa cuối cùng rồi, ráng một lần là được một chục mười hai cái. Lài nhắm nghiền hai mắt không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, nhưng Lài cũng không biết, nghĩ tới cái gì cho đỡ lo hơn, bụng bên nào thì căng hơn bụng bên nào. Chiều hôm kia, y tá chích đùi bên trái, chân trái Lài đi cà nhắc. Chiều hôm qua, y tá chích đùi bên phải, chân phải Lài đi cà thọt. Bây giờ hai chân đều tê đau, đều sưng phù. Lài lần tay xuống xoa lên bắp chân bủng beo, dừng ở đó rồi lại lần ngược lên bụng giữ chặt cái giỏ.
Người tài xế lẩm bẩm hát: "Em ơi hãy ngủ…”
Lài giật mình mở mắt ra. Con đường phía trước đổ nắng chang chang, máy lạnh trong xe thổi ra từng luồng hơi lạnh toát. Người Lài lại lên cơn sốt, nửa nóng hầm hập nửa ớn lạnh dọc cột sống. Tiếng hát khàn khàn đứt khúc của người đàn ông làm Lài khó chịu bứt rứt, định la lên, anh làm ơn ngậm cái miệng lại dùm, nhưng rồi Lài nín thinh. Ai mà la lối lỗ mãng trong xe bạn hàng như vậy, hư bột hư đường hết rồi sao. Chuyện mua bán đành rằng có giao kèo bằng miệng có bà cò làm chứng, nhưng mình là người chịu ơn người ta, phải ráng mà nhịn nhục. Hôm nay là bữa cuối cùng rồi. Chỉ tại suốt mấy đêm liền Lài không ngủ được nên mới đâm ra khó chịu cộc cằn như vầy. Đêm nằm mà ứa nước mắt, nghe da thịt mình bức bối như thứ đàn bà dâm ô mất nết. Bàn tay Lài giật banh nút áo, quặn người nhìn xuống cặp bưởi năm roi căng mọng trắng lờ. Lài nhắm nghiền hai mắt mà thở dốc, cơn ấm ách dâng lên từ cái bụng trương phềnh. Người Lài mấy hôm nay như trái cà chua căng mọng, như trái xoài cát chín mùi. Bác sĩ nói, cơ thể thay đổi vậy là bình thường, lượng hormon sẽ tăng từ từ cho tới ngày cuối. Mười hai cái trứng chứ ít ỏi gì. Rạo rực thúc bách chịu đựng phải tăng mười hai lần. Đau đớn nhục nhã cam chịu tăng mười hai lần.
Mấy con mèo hoang đuổi nhau rậm rượt trên mái tôn, lịch thịch cọt kẹt thâu đêm. Ngực bên trái căng hơn ngực bên phải, hơi dồn lại ở đó, tức không thở được. Bụng bên phải nhiều trứng hơn bên trái, máu dồn qua đó, tê luôn một chân. Lài tức giận quăng cái ca nhựa lên nóc nhà hét lên: "Mấy con mèo mắc dịch!" Lài nghe tiếng cái ca nhựa đập trúng mép tôn, nghe giọng mình rổn rảng bể ra trong bóng tối tự dưng cũng đâm hoảng. Mấy con mèo cũng hoảng, im thin thít nghe ngóng một hồi rồi lại tiếp tục "ngheo… ngheo…". Tổ cha tụi nó, lần này còn dằng dật hơn lần trước. Lài ngồi ôm mười hai cái trứng đòi phóng sinh hoảng loạn nghe mái tôn lại rung rinh lạo xạo, cố nghĩ tới căn nhà lá tồi tàn bên triền dừa nước. Trong góc nhà, chồng Lài mặc cái áo thun dính đầy mủ chuối nằm ngủ co ro bên hai đứa nhỏ. Lài tựa lưng ra sau ôm bụng thở hổn hển, chỉ sợ khuôn mặt bảnh bao của người đàn ông xa lạ lại hiện ra. Thân hình anh ta lành lặn. Cái áo sơ mi màu hồng sạch sẽ. Lài ứa nước mắt tủi hổ, mười hai đứa này đều là con của anh ta.
Mùi đàn ông nồng nặc trong xe xồng xộc xông tới. Lài bần thần nghĩ, không biết trong bụng con gà có bao nhiêu cái trứng, trong bụng con cá có bao nhiêu cái trứng. Ánh mắt người tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, đăm đăm trên bụng Lài. Trong bụng con người…? Trời Đất, ai hỏi gì ác nhơn vậy.
Bác sĩ nói, mười hai.
Không biết đã có bao nhiêu người đàn bà từng bị chở đi trên chiếc xe này? Trên đoạn đường này? Nghĩ tới đó, bỗng dưng tay chân Lài lạnh ngắt. "Lạnh quá! Lạnh…" Người tài xế đưa tay tắt bớt máy điều hòa. Lài co rúm lại rúc vô trong góc ghế nệm, ráng nghĩ tới một cái gì khác, xốn xang hy vọng, số tiền bán trứng sẽ đưa Lài về lại dưới quê.
Bác xe ôm đứng đầu chợ nhìn Lài ngồi trên chiếc xe hơi đen, ló đầu lên sau tấm kính. Cái miệng móm mém mấp máy điều gì với người khách quen. Lài quay mặt đi để khỏi nhìn thấy bộ mặt già nua méo mó trôi trên đường. Hôm nay là bữa cuối cùng rồi, bác không cần chờ để chở Lài về nhà trọ đâu. Qua suốt con đường dài đông nghẹt xe cộ, Lài ngồi yên sau lo lắng ôm bụng qua mỗi lần xốc ổ gà. Đám trứng trong bụng Lài đầy căng óc ách. Bác lái xe ôm không nói gì chỉ chạy chậm hơn cẩn thận hơn. Bao nhiêu năm đưa khách tứ xứ chắc bác chẳng lạ gì chuyện đời. Cánh tay già nua lẻo khẻo ráng giữ chặt tay lái thỉnh thoảng lại lao đao vì mấy chiếc xe hàng hung ác lấn qua. Lài không dám thuê tài xế trẻ, sợ phải ngồi phía sau gần gũi chịu đựng suốt đoạn đường dài, sợ trùng trình ham hố đứng bên một người đàn ông khoẻ mạnh ngay trước cổng nhà. Bác chỉ cười móm mém nhận tiền của Lài rồi xạch đụi đạp xe chạy đi, không đếm lại tiền, không hỏi thêm chuyện gì.
Lài ớn lạnh co quắp người lại, hình như sốt dữ lắm. Bác sĩ nói, nếu Lài sốt cao thì phải ngưng chích thuốc, kể như bỏ ca này. Lài chảy nước mắt cầu xin, không bỏ được đâu, Lài già lắm rồi dễ gì còn tìm được mối khác. Mũi kim đâm vô đùi, Lài nghiến răng trân trân nhìn mũi kim bật ngược ra. Cô y tá mặt đẹp như ca sĩ nhíu cặp lông mày mỏng te, nạt nộ: "Nhìn ra chỗ khác được không?" Lài lật đật nhìn ra chỗ khác, tự dưng rồi nhớ tới mấy con chim cút. Có một lúc cả xóm Lài rủ nhau nuôi cút lấy trứng xuất khẩu. Cái giống chim này nuôi khó giàng trời mây luôn, chuồng trại phải kín đáo yên tĩnh chứ nghe ồn ào là tụi nó nín đẻ liền. Hôm con Vện đuổi cắn con Mướp vô chỗ chuồng cút mà bầy cút hoảng hồn ngưng đẻ luôn hai tuần. Y tá lại la lên: "Giãn bắp cơ dùm coi. Gồng là gãy kim! Lẹ dùm. Còn bao nhiêu người đợi ngoài kia." Lài ôm bụng năn nỉ: "Cô la nhỏ nhỏ dùm, tui mà sợ quá là tui mất trứng."
Cô ca sĩ trố cặp mắt tím ngắt nhìn Lài, mũi kim chúc xuống đất thuốc chảy ròng ròng. Lài lật đật quay mặt nhìn ra cửa sổ, hít một hơi rồi duỗi chân ra. Lài không sợ cô này, cũng không sợ gãy kim mà chỉ sợ mấy cái trứng thiếu thuốc rồi lớn không nổi. Ngoài cửa sổ con nhỏ bán vé số khuôn mặt già đét đang lượn qua lượn lại chỗ mấy người bán hàng rong. Thằng nhỏ đánh giày bằng cỡ thằng Đước, miếng áo hở bụng cũ sì, lem nhem như cháo huyết. Lài nhìn nó rồi đau thắt bên ngực trái, không biết chiều nay con Trâm nấu cơm có sống không. Không biết mấy cha con tụi nó ăn cái gì.
Chị Tâm ngồi kế bên lại lo lắng quay sang, lại nắm chặt tay Lài trong bàn tay khô quắt chai sần. Lài để tay mình nằm yên trong tay chị, dù gì, chỗ chị em gái cũng còn chút tình cảm để chia sẻ với nhau. Giữa bao nhiêu người đàn bà nghèo sẵn sàng bán đi phần máu thịt của mình, chị đã chọn Lài. Hai người xa lạ vì duyên nghiệp gì mà lại mang hai khuôn mặt giống hệt nhau. Chắc rồi chị sẽ ôm đứa con của Lài trong tay, sung sướng thấy nó càng lớn lên càng giống chị.
Bác sĩ rà cần siêu âm trên bụng Lài, nhìn chị Tâm cười tươi roi rói: "Kết quả khả quan lắm nghen, trứng cô này phát triển đều ghê." Một, hai, ba, bốn… cô y tá cắm cúi ghi số liệu. Mười tám là chẵn một chục, ở quê Lài người ta tính như vậy. Nhưng ở thành phố một chục chỉ cần có mười hai thôi. Mười tám là lời nhiều lắm. Bác sĩ nói, một ca cấy chỉ cần bốn năm cái. Chị Tâm lật đật gật đầu. Bác sĩ khuyên chị Tâm trữ lạnh trứng, chị Tâm mở to mắt nhìn bác sĩ, chẳng biết nghĩ gì lại gật đầu. Lài nằm trên giường siêu âm, bụng bên phải tự nhiên quặn nhói, Trời Đất, mấy đứa con của Lài sẽ bị nhà thương đông lạnh. Tụi nó nằm chen chúc co ro trong tủ lạnh chắc giống như mấy cái chả giò Cầu Tre trong tủ đá quán bà Tư Chẵn. Không ai hỏi Lài, không ai nói gì với Lài, tự họ quyết định mình ên với nhau. Mà người bán thì có quyền gì để mà nói, giá cả giao kèo thỏa thuận xong xuôi rồi, trứng hút ra là của người ta.
Người đàn ông bảnh bao đang ngồi đọc báo ở góc phòng. Cái áo sơ mi màu hồng phẳng phiu sạch sẽ. Ánh mắt từ trang báo ngước lên nhìn Lài bỗng ngượng ngùng quay đi như là có lỗi. Lài ôm chặt cái giỏ đứng sững bên cửa phòng siêu âm nhìn chăm chăm người đàn ông, hai chân Lài mềm nhũn không bước đi nổi. Người đó sẽ là cha của mấy đứa nhỏ con Lài.
Y tá đưa cho chị Tâm cái ly nhựa có nắp đậy màu xanh, thân thiện ngọt ngào dặn dò mấy câu trấn an. Vậy mà chị nhìn cái ly trân trối, mặt chị cũng tái xanh như cái nắp ly. Chồng chị đút hai tay vô túi quần đuổi theo cô y tá, hai vai nhô cao như đang ráng sức nhảy lên từng bước. Chị Tâm cầm cái ly màu xanh đưa lên ngang tầm mắt nhìn thêm một lần nữa, rồi chị lủi thủi đuổi theo chồng. Lúc này Lài thấy thương chị hết sức, chồng bảnh bao như vậy mà không con cái gì thì khổ lắm. Thôi thì coi như chuyện này là làm phước cho người khác, mà bác sĩ cũng giải thích rồi, chỉ cần cái ly, không cần gần gũi. Chẳng có gì sai trái hết.
Cô y tá mặc áo xanh đưa Lài qua phòng mổ. Lài cẩn thận bỏ cái giỏ xuống góc phòng, dặn cô y tá: "Cô coi chừng cái giỏ dùm nghe.. trong đó có…." Vừa nói tới đó Lài liền đâm hoảng, nói gở như vầy lỡ mình có chuyện gì rồi sao.
Cô y tá ầm ừ đỡ Lài lên nằm trên ghế. Hai chân gác cao lênh khênh trên giá đỡ, lúc này Lài muốn co quắp người lại mà không sao co được. Lài thấy mình giống con heo bị cột nằm trên sàn mổ nhà ông Ba Thảo. Những người vây quanh Lài đều bịt mặt, lầm lũi chuẩn bị công việc. Trên khuỷu tay Lài kim đâm vô một phát đau nhói, cô y tá dán miếng băng keo bự chảng cho cây kim nằm yên luôn ở đó. Lài không chịu nổi, buột miệng hỏi, sao không rút kim ra. Một cô y tá trả lời, chừng nào lấy trứng xong xuôi thì mới rút. Nước ấm ở đâu lăn ào ào trên má, không phải tại vì đau mà tại vì sợ. Đau thì Lài chịu được, chứ sợ thì không biết phải chịu ra sao. Trần nhà trên cao trắng xóa có cái quạt máy xoay vòng vòng, một sợi dây điện màu xanh thò ra dưới chân quạt. Cái quạt càng quay càng lắc lư cứ như sắp sửa rớt xuống. Tiếng kim loại đụng vô nhau lanh canh phía dưới chân nghe sởn da gà. Một người đàn bà nắm tay Lài nói nhỏ:
- Thôi nín đi, tỉnh dậy là hút xong rồi.
Lài chịu không nổi nữa, khóc lớn lên:
- Hút kiểu gì thì hút, nhưng đừng mổ bụng nghe.
Bác sĩ nạt:
- Giải thích mấy lần rồi, sao cứ nói nhảm? Làm gì có chuyện mổ bụng. Chuẩn bị gây mê cho rồi.
Có tiếng người nói lớn phía trên đầu Lài:
- Cô nghe đây, đếm một tới mười! Có biết đếm không? Biết đếm tới mười không? Chừng nào bắt đầu thấy nhập nhoạng thì nói: "Được".
Lài đếm, một, hai, ba… Cái lạnh ở đâu bỗng tràn vô lồng ngực, lạnh toát kinh khủng. Lài la lên: "Cái giỏ…"
Tảng đá nặng chịch đè trên ngực Lài như khối băng lạnh toát. Tảng đá chập chờn nâng lên rồi thả xuống, nâng lên rồi thả xuống rồi biến mất. Chỉ còn cảm giác lạnh lẽo. Tiếng ai đó lao xao, người nào dìu Lài đi qua hành lang, dìu Lài lên giường. "Khổ chưa!" Lài té ngửa xuống giường, muốn đứng lên mà hai chân mềm oặt như cọng giá thiu.
Lài không biết mình thiếp đi bao nhiêu lâu, tỉnh dậy nghe đau thắt phần bụng dưới. Có tiếng khóc thút thít ở giường kế bên. Có tiếng ai thì thào:
- Đau lắm hả? Thuốc ở trên bàn đó. Uống lẹ đi.
Lài thò tay quờ sang bàn bên cạnh, tìm được cái ly. Viên thuốc màu cam nằm trên cái dĩa nhỏ. Lài bỏ luôn viên thuốc vô miệng. Ngụm nước tràn qua miệng ly run lẩy bẩy chảy xuống cằm, chảy qua cổ, ướt mèm vùng ngực. Lài đưa tay quẹt lên chỗ ướt mới biết mình mặc cái áo vải cứng lạ hoắc không gài nút áo, cảm giác sợ hãi bỗng tràn tới. Trời Đất, sao kỳ vậy nè, áo của ai đây, sao không gài nút. Chỗ này là chỗ nào, Lài lắp bắp nói, rồi té lăn ra giường.
Bên ngoài mưa giông đang kéo tới, gió giựt mấy cánh cửa sổ đánh vô tường nghe thình thình. Lài lờ đờ tỉnh giấc, lảm nhảm nói: "Cái giỏ, có chiếc xe hơi nhựa chạy bằng pin của thằng Đước trong đó." Mấy bóng áo trắng chập chờn qua lại trong phòng, không thấy ai trả cái giỏ lại. Lài mơ màng thiếp đi. "Cái giỏ. Cái xe cho thằng Đước."
Tiếng ai đó thì thào chậm rãi:
- Tiếc là tin xấu. Buồng trứng của cô bị lệch về phía sau, nên gây trở ngại cho khâu hút trứng. Phẩu thuật bị rách thành dạ con, tổn thương buồng trứng bên phải…
Tiếng khóc ai bể ra cái ào, hụ hụ, nghe thiệt là đau đớn. Tiếng khóc dâng lên cao rồi bỗng dưng nghẹn ngang lại như bị bóp cổ, im lặng một lúc rồi chỉ còn những tiếng sụt sịt hỉ mũi. Lài thất kinh hồn vía, muốn bò dậy chạy trốn, nhưng cả người Lài sao cứ bồng bềnh không nhấc chân lên được. Lài nằm bất động oán hận nhớ tới khuôn mặt tròn trịa của bà cò. Bà đó đâu có nói gì tới mấy chuyện nguy hiểm ghê gớm này, chỉ nói dễ lắm mà, bán trứng là nằm lên giường cho bác sĩ thò kim vô hút cái rẹt. Lài kinh hoàng nghĩ tới cái chân cụt của chồng. Hồi đó anh Bần cũng nghe lời chủ thầu hăm hở đi lên thành phố làm việc, dè đâu chưa lãnh tháng lương nào mà để lại cái chân ở công trường, tàn tật chống nạn quay về quê. Cơn đau từ bụng dưới lại kéo ngược lên, nước mắt Lài trào ra. Lài muốn đưa tay lên bụng xoa thử mấy cái để coi bụng mình còn nguyên vẹn hay không, nhưng rồi Lài không dám. Lài sợ rờ tay vô rồi thấy bụng mình bị cắt tanh banh. Trời đổ mưa ào ạt bên ngoài, từng bầu nước dội xuống đường nghe ào ào xối xả. Mấy cái bóng trắng từ giường kế bên kéo qua vây quanh chỗ Lài nằm. Người Lài mềm xìu không còn chút sức lực nào, có khi Lài chết queo từ nãy giờ rồi, đám người này tới để đưa ma. Ai đó ngồi xuống giường, mé giường bên trái lún xuống, người Lài tuột luôn về phía đó. Tiếng bác sĩ vang lên chậm rãi:
- Cô Lài tỉnh chưa? Tốt lắm rồi. Ca hút của cô thành công mỹ mãn, lần này lấy được mười tám cái trứng.
Lài mở banh mắt ra, ánh sáng ngọn đèn đầu giường chói chang. Bộ mặt bác sĩ nở nang hiền như ông địa. Những người khác cũng vậy, đều đang mang bộ mặt hiền hậu tươi cười. Tốt thiệt rồi sao, bàn tay Lài lật đật để lên bụng, cái bụng còn nguyên xi căng phồng. Anh Bần ơi, Đước ơi, Trâm ơi, tốt thiệt rồi, mười tám cái là chẵn một chục. Anh Bần ơi, Đước ơi, Trâm ơi, tốt thiệt rồi, có tiền rồi. Số tiền bán trứng sẽ đưa Lài về lại dưới quê. Con Trâm thằng Đước rồi sẽ được cắp sách tung tăng trở lại trường. Anh Bần sẽ có một cái chân giả để mà lọc cọc đẩy hàng ra chợ, để mà đi phụ hồ phụ mộc loanh quanh trong xóm. Nếu còn dư chút đỉnh vốn… chỉ sợ là không dư chút nào, một nửa tiền công phải trả cho cò. Bà cò nói, có chuyến đi Thái Lan, nhưng chỉ tuyển tụi con gái mới lớn. Lài hai mươi tám tuổi rồi, lại hai mặt con nên không hy vọng gì trúng được mối ngon như vậy. Phải chi Lài còn trẻ, được đi sang Thái một lần là đủ tiền trang trải... Lài mơ tới cái tiệm bán đồ tạp hoá y chang như tiệm bà Tư Chẵn. Tiệm không cần lớn nhưng phải có một cái tủ lạnh bán đồ đông đá. Mấy tháng sống vật vạ trên thành phố vậy mà qua cái vèo, nhanh thiệt chớ. Xách giỏ đi lên rồi xách giỏ về, có sao đâu. Mà không biết… không biết còn ai… Hay là lo lót tiền cò để họ cho đi Thái… Cái tủ đá phải đặt ngay giữa tiệm, để khách khứa bước vô đều thấy. Nếu có mối, nếu bán… được lần nữa, nhất định Lài sẽ mua một cái tủ đông đá y như tủ bà Tư Chẵn. Phía bên trên là tấm kính kéo qua kéo lại, lau chùi sáng bóng, đồ hộp đông lạnh xếp gọn gàng thẳng thớm trong đó. Không biết còn ai muốn mướn Lài nuôi trứng nữa không. Ráng thêm lần nữa rồi nghỉ. Cơi rộng cái quán ra chút nữa. Mé bên này cái tủ kê bán gạo mắm, cá khô, khoai đậu. Mé bên kia bán tập vở, bút viết, bánh kẹo, giày dép. Lài nhìn lên trần nhà màu trắng, có cái quạt máy màu trắng quay mòng mòng, tự dưng buột miệng hỏi:
- Trong bụng con người có mấy cái trứng?
Bác sĩ rà cần siêu âm lên bụng Lài rồi ho khan một tiếng.
Chiếc xe hơi trắng rề rề tấp vô cổng nhà thương đẩy mấy người bán rong dạt qua hai bên. Người đàn bà mở cửa xe ì ạch chui ra. Bàn tay có mấy cái móng sơn đỏ thận trọng ôm ngang bụng.
09. 2011