Những bài thơ này đã được viết ra trong mùa quỳ vàng Dalat của năm 1983 – để đánh dấu một cơn khủng hoảng tâm linh.
Bây giờ là mùa quỳ vàng của năm 2011 – 28 năm đã trôi đi kể từ ngày ấy.
Xin gửi Văn Chương Việt, gọi là để “ghi lại một chặng đường gió loạn đã qua đi, một
quãng đời đã trôi ra biển” – như lời của Phạm Công Thiện thuở nào.
Riêng gửi anh Đặng Tiến, chị Thanh Trí (hoạ sỹ), anh Đinh Cường, Đặng Lệ Khánh, và Phạm Ngọc Lư.
Và rồi, để…” gió cuốn đi…” (TCS)!
Đ T N
Mùa quỳ vàng. 2011.
Thay lời tựa
[ Cho tập thơ Gởi Tình Yêu – Gởi Cuộc Đời, chưa in]
Có một đêm
giữa mùa quỳ vàng Dalat
tôi thức giấc giữa khuya sâu
và bỗng nhiên
tôi nghĩ đến cái chết của mình.
Vâng, sẽ có một ngày như thế.
Vào ngày ấy
đôi mắt tôi sẽ khép
sẽ không còn thấy ai.
Tôi sẽ vẫy tay
để nói lời vĩnh biệt
với trần gian
với bao nỗi khổ đau
và bao niềm hạnh phúc.
Vâng , sẽ có một ngày như thế.
Sẽ có một ngày
tôi ra đi
tay không – như buổi mới chào đời.
Và trước buổi chia tay
tôi sẽ có gì để lại ?
những bạc vàng châu báu ?
những lâu đài cao sang ?
một chút hư danh ?
một chút cảm thương
nơi trái tim người ở lại ?
Ồ, tôi biết
tất cả đều chỉ là một đống tro tàn
trong ngọn lửa thời gian !
Vâng, ngày từ biệt trần gian
tôi sẽ chẳng có gì để lại
Ôi, trần gian đẹp xinh
nơi đã nuôi tôi
bằng mật ngọt và mật đắng –
Tôi sẽ có gì để lại trần gian
trước buổi chia ly ?
Xin gởi lại cho Người
tiếng hát của tôi
như một loài chim
hót lên một lần trước khi vỡ cổ.
Xin gởi lại cho Người
Dòng máu đỏ của tôi
mà chính Người đã tiếp cho tôi
như nhựa cây
để đơm hoa và kết quả.
Này đây
những bài thơ
mai này tôi chết đi
Xin gởi lại Tình Yêu
Xin gởi lại Cuộc Đời
.
D A L A T
24. XII.1983.
Mùa Giáng Sinh
Vĩnh biệt
cây hoa quỳ vàng
Chiều nay tôi thấy em ngã xuống
trên đất đen
trên con đường dốc đến Thánh đường.
Chúa quay lưng [1]
không thấy em
cả cuộc đời
vẫn bình yên
quay theo vòng bánh xe đều đặn.
Em chết đi
mùa Giáng Sinh chưa kịp đến
em chưa kịp mặc áo vàng
ngửa cổ
chờ gió đến nâng niu.
Thôi nhé – vĩnh biệt em
nụ hoa chưa kịp nở.
Cuộc đời đâu cần tới em
hỡi bông hoa vàng vô dụng !
Cuộc đời cần những thứ
có thể quy ra tiền, ra thóc
có thể mua bán đổi trao
chứ đâu cần
Cái Đẹp !
Vĩnh biệt em – linh hồn thảo mộc
Sao chiều nay em chết đi
mà chẳng có hồi chuông nào báo tử ?
Như linh hồn tôi
vẫn chết mỗi ngày –
vì cuộc đời giẫm chân lên Cái Đẹp
mà tôi còn lại gì – ngoài một Trái Tim?
Vĩnh biệt em
thôi em đừng khóc
mùa Giáng Sinh cũng sắp đến rồi.
Thôi – em hãy ngủ yên
với những giấc mơ
của loài thảo mộc –
Và trong thiên thu
em hãy kiếm
nụ cười vui
cho mỗi một ngày.
DALAT
24.X.83
________________________________________________________________
Đôi lời về bài thơ
Vĩnh biệt cây hoa quỳ vàng
Một buổi chiều đi một mình trên con đường dốc dẫn đến Thánh đường, người viết bỗng thấy những cây hoa quỳ ngã xuống – chúng bị chặt đi bởi lý do nào đó. Có một cái gì đó nhói đau trong tâm hồn người viết. Hắn bỗng nghĩ đến mình như Thúy Kiều xưa trước mả Đạm Tiên, và có ý định viết một bài thơ có nhan đề: "Vĩnh biệt cây hoa quỳ vàng".
Ý định này người viết đã chia sẻ với HNB, một đứa bạn lang thang. Cám ơn HNB đã cảm thông bài thơ này khi nó chưa mang hình hài và xác thịt. Chắc người đọc cũng hiểu rằng cây hoa quỳ ở đây cũng chỉ là biểu tượng – cho một cái gì đó rất thiêng liêng, nhưng cũng đang dần mất đi, dần vắng bóng giữa cuộc đời. ĐTN.
_______________________________________________________________
Một đôi khi tôi muốn
Một đôi khi tôi muốn
tìm giữa cuộc đời
một tâm hồn bạn hữu
để cùng cười khi vui
để cùng khóc khi buồn
nhưng dường như khó quá.
Một đôi khi tôi muốn
khoét tim tôi mở ra ngàn cánh cửa
cho cuộc đời vào ra
nhưng tại sao
cửa hồn tôi vẫn đóng
lỗi tại tôi
hay tại cuộc đời ?
Một đôi khi tôi muốn
ngủ thật yên những đêm
vì cuộc đời là con dao nhọn
vẫn cắt hồn tôi
thành những miếng ngon lành.
Một đôi khi tôi muốn
hồn tôi như nắm tro
để tôi vãi tung ra
bốn phương trời
theo gió.
Một đôi khi tôi muốn
em đến thăm
góc tối của hồn tôi
sâu như mấy tầng địa ngục
một lần thôi
dù chỉ một lần.
Dalat.1983.
Gởi sao vệ nữ
Biết bao lần
đứng dưới trời khuya
tôi vẫn thấy em
đăm chiêu
vóc hạc gầy thao thức.
Cả vũ trụ và con người đã ngủ
bởi đâu
em còn thức một mình.
Đêm đã khuya
sương mù lạnh ngắt
em tìm gì giữa khoảng bao la ?
một trái tim ?
một lẽ đời ?
một giọt nước từ suối nguồn sự thật ?
một thiên đường đã lạc mất bao năm ?
Hỡi em – vì sao Vệ nữ
em còn thao thức đến bao giờ ?
em còn tìm kiếm đến bao giờ ?
trên nẻo đường gió bụi
gai đời rạch nát bàn chân
nhưng – lạ thay
niềm tin vẫn cứ đổ đầy
con mắt sáng !
Hỡi em – vì sao Vệ Nữ
hãy chúc phúc cho tôi
hãy chúc phúc cho em
cho những ai
vẫn tìm kiếm suốt cuộc đời
với con mắt sáng – cô đơn
trên cuộc hành trình vô hạn.
Dalat.1983
[1] Đối diện với nhà thờ Con Gà, Dalat, có một bức tượng Chúa đứng quay lưng với con đường dốc.