Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.194
123.213.152
 
Nghe Út Trà Ôn Ca “Tình Anh Bán Chiếu” /Vùng Sâu Quê Tôi
Nguyễn Trung Nguyên

Nghe Út Trà Ôn Ca “Tình Anh Bán Chiếu”

 

 

Chiều châu thổ khề khà ly rượu đế

Chéo ngoẩy đùi nghe Út Trà Ôn

Giọng kể lể “ Tình anh bán chiếu”

Nổi đắng cay của kiếp thương hồ

 

Muồi biết bao nhiêu chổ dứt câu xề

Ngày xuôi ngược đêm thức cùng sông nước

Đôi chiếu bông dệt cho người năm trước

Trở lại đây em đã theo chồng

 

Ngã nào đâu em vội vả xuôi dòng?

Sông bảy ngã ông cách chi tìm được!

Đôi chiếu ấy hãy tặng tôi một chiếc

Đêm gối đầu chắc sẽ nằm mơ

 

Ông đừng trách chi chuyện người ấy làm ngơ

Không biết ông nâng niu từng cọng lác

Thời bây giờ người ta nằm nệm mút

Công của ông là công cốc rỏ ràng!

 

Tôi với ông đều là kiếp dã tràng

Cố xe cát xây lâu đài ảo mộng

Người tôi yêu chê tay tôi lọng cọng

Dệt chẳng nên thân chiếc chiếu sang giàu

 

Ông mất nàng mà chẳng biết nàng đâu

Tôi biết rõ mà cuối cùng vẫn mất

 

Vậy ông với tôi ai là người hạnh phúc !?

 

 

 

Vùng Sâu Quê Tôi

 

Quê tôi – bạn bè gọi “vùng sâu”

Độ mặn của nước – tính bằng lớp lớp váng phèn

bám vào da cha, da mẹ

Tóc ông nội bạc - lẫn cả màu vàng của nắng

Lưng bà còng – cong như con ốc lác mùa khô

 

Ngày cha sinh - ông nấu nước chụm rơm

Bà đẻ rớt trên đồng mùa giáp hạt

Bông súng, cù nèo cũng qua ngày đói rét

Hạt gạo dầu hơi – nữa trắng nữa vàng không đủ mà ăn

 

Ông hay tự trào: “Tao dốt đặc cán mai!

Bây ráng học để làm người nhân nghĩa”

Vậy mà Lục Vân Tiên – không hiểu sao ông chẳng quên một chữ

Cái nghĩa “bất bằng…” bám vào ông như rể đước, rể còng

 

Chúng tôi lớn lên nghe quen vần trắc, vần bằng

Đã thuộc tự bao giờ câu thơ lục bát

Mẹ bảo chúng tôi nhớ câu: “Nhân sinh tự cổ…”

Cha dạy chúng tôi: “Cái cò lặn lội bờ sông…”

 

Vùng sâu quê tôi – hạt lúa lớn lên cũng chẳng dễ dàng

Mùa khô nức nẻ – lũ cuối nguồn đầy mãi

Thế kỷ mới – vẫn còn chuyện lo cứu đói

Chỉ có chữ tình – mái lá nào cũng thật dư thừa

 

Tôi đi học xa – Thiếm Bảy chèo xuồng tiển đưa

Bác Năm dúi vào bọc đòn bánh tét

“Ráng học nghe con! Thành tài về giúp quê – giúp nứoc”

Câu dặn dò chung của cả xóm nghèo

 

Thành thị xa cứ nhớ mãi vùng sâu

Đêm thắt thỏm tiếng ễnh ương: “Quềnh quệch…”

Mẹ lên thăm kể: “Quê mình có điện…”

Tôi nghe mà nước mắt rưng rưng.

Nguyễn Trung Nguyên
Số lần đọc: 1426
Ngày đăng: 09.12.2011
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Nguyễn Trung Bình không còn nhậu quán 81. - Trần Hữu Dũng
Đêm - Trần Thiên Thị
Mười năm /Gió Lay /Vầng trán - Võ Chân Cửu
Gió đại dương & vỏ ốc - Trần Hạ Tháp
Lời Thề Hoàng Sa - Trần Ngọc Tuấn
Mùa Vọng - Hồ Ngạc Ngữ
Chiếc giá vẽ bỏ không - Đinh Cường
Những Con Đường /Tự Do /Những Con Người - Nguyễn Đông Nhật
Thu đỏ - Trần Hồ Thúy Hằng
Khóc ký giả Dzoãn Bình (1931-1985) - Trần Văn Sơn