Chùm hai truyện ngắn
Cá Gỗ
Ngày chặt cây xoan để chữa cái chái bếp, hắn để dành một đoạn rồi kỳ cạch đẽo gọt. Dao sắc, khéo tay nên chẳng mấy chốc đã được một con cá chép. Nhọ nồi trộn với lá xoan giã nhuyễn làm màu xanh đen phết lên thân, điểm nhãn mắt bằng phẩm đỏ, trông con cá thật sống động chẳng khác cá thật. Cái đuôi vểnh lên, cái đầu hơi chúi xuống giống như lý ngư vọng nguyệt. Lý ngư vọng nguyệt nghĩa là cá chép trông trăng. Con cá chép trông trăng không ngẩng đầu lên mà lại chúi đầu xuống để nhìn bóng trăng soi đáy nước. Bóng trăng soi đáy nước là một ảo ảnh, tuy là một hình tròn đầy đặn biểu tượng cho sự viên mãn nhưng dẫu sao vẫn là ảo ảnh. Cái ảo ảnh ấy đẹp đến mức nhà thơ Lý Bạch (701-762) một đêm rằm ngồi thuyền ngắm trăng trên dòng sông Dương Tử đã nhảy xuống để bắt vì vậy mà chết đuối. Nơi đó người đời sau lập một cái đài gọi là Tróc nguyệt đài để tưởng nhớ. Ngoài Lý Bạch ra trên đời này thiếu gì người suốt đời đuổi theo ảo ảnh như con cá chép trông trăng. Như hắn chẳng hạn, sự no đủ đối với hắn chỉ là ảo ảnh trong một giấc mơ xa vời.
Nhà hắn nghèo, chỉ biết sống dựa vào mấy sào ruộng và mò cua bắt ốc. Kinh tế tăng trưởng chậm lắm. Đã thế lại đông con: cái Gái, thằng Cò, cu Nhỡ với lại Cu con. Đến cái đoạn thằng cu Nhỡ hắn xuýt xoa: nhỡ thôi đấy nhé, từ nay xin chừa. Vậy mà táy máy thế nào lại tòi ngay ra thằng Cu con. Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, trong các việc ấy sức hắn chỉ dám nghĩ đến tề gia. Trước hai ngả đường dân chủ hay độc tài, để cai trị đám thần dân mà hắn cho là có dân trí thấp gồm mụ vợ và bốn đứa con hắn chọn độc tài. Năm mẹ con giống như một bọn dân hèn yếu cùng chung thân phận con sâu cái kiến sống với hắn chẳng khác gì dưới ách cai trị của một bạo chúa. Lời nào thoát ra từ miệng hắn cũng là chân lý, độc quyền chân lý, chỉ có từ đúng trở lên. Lệnh hắn đưa ra có sức nặng tựa thái sơn. Ai dám trái lệnh nhẹ thì bị lừ mắt nghĩa là cảnh cáo, nặng thì đàn áp nghĩa là bị ăn roi. Hắn treo con cá gỗ và phán rằng: ai nhìn vào đó coi như được ăn cá thì mọi người phải tin rằng đó là sự thật. Trong nhà hắn cái Gái có thể được xem là trí thức vì nó học lớp năm, học cao nhất nhà. Là trí thức nên dẫu có biết tỏng tòng tong những điều hắn nói ra không phải là chân lý nhưng nó giữ thái độ trùm chăn, thờ ơ vô cảm cho yên thân, không phản đối câu nào. Phản đối để ăn roi vào mông à?
Hôm ấy nhà hắn ăn cơm chiều. Ăn cơm chiều chứ không phải cơm tối để đỡ phải thắp đèn. Thức ăn là rau luộc chấm tương. Thằng Cu con mè nheo:
- Cá! Ăn cá cơ!
Hắn hất hàm chỉ con cá gỗ:
- Cá đấy! Ăn đi! Mà chỉ được nhìn hai lượt thôi đấy.
Bởi vì lời hắn nói ra là chân lý nên thằng Cu con nhìn con cá hai lượt rồi thôi không mè nheo nữa. Ngoan thế! Cả nhà lại mãi miết ăn, đôi đủa này vừa gắp rau đưa lên lại đã có đôi khác cắm xuống. Chợt thằng cu Nhỡ kêu lên:
- Bố ơi! Thằng Cu con nó lại nhìn kìa!
- Kệ nó! Nó ăn mặn cho nó chết khát.
Stop!
Vợ chồng hắn mới cưới nhau. Vợ chồng mới cưới sáng chủ nhật dậy muộn là chuyện thường. Nhất là hắn. Nàng dậy trước mà hắn còn nằm cố. Lim dim nằm cố để cái dư vị nồng nàn, êm ái như hãy còn mơn man đâu đó trên má, trên môi. Rồi hắn kéo chăn khỏi đầu vén màn nhẹ nhàng bước xuống đẩy cửa buồng ngủ nhìn ra phòng khách. Căn hộ hắn ở khoảng bốn mươi lăm mét vuông nằm trên tầng ba một khu tập thể xây từ thế kỷ trước. Trong khoảng không gian chật hẹp đó người ta cũng bố trí đủ một khu vệ sinh, một buồng ngủ hơn mười mét vuông, phần còn lại dùng làm phòng khách và một chỗ nấu bếp nho nhỏ. Chính giữa phòng khách ở độ cao quá đầu người một tí là bàn thờ bằng gỗ đóng gá vào tường. Hắn nhìn thấy nàng đang đứng trước bàn thờ. Vì là vợ chồng son, tứ thân phụ mẫu còn tại thế cả nên hắn chưa thờ gia tiên, trên bàn thờ chỉ có một bát hương để dưới bức tranh có ba vị Phật, bên cạnh bát hương là một tượng nhỏ hình Quan Thế Âm Bồ Tát ở tư thế đứng trên tay cầm đóa sen hồng. Tay chắp trước ngực, miệng nàng lầm rầm gì đó hắn nghe câu được câu chăng. Nam mô a rị da bà la yết đế. Quy y Phật đương nguyện chúng sinh đại đạo phát vô thượng tâm. Quy y Pháp đương nguyện chúng sinh kinh pháp trí tuệ như hải. Quy y Tăng thống lý đại chúng nhất thiết vô ngại. Nam Mô Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát. Những câu văn lủng củng khó thuộc như thế mà nàng đọc có vẻ trôi chảy. Thế cũng là giỏi.
Một tia nắng hồng xuyên qua kính cửa sổ đậu lại trên môi nàng. Đôi môi mọng, hồng tươi, hơi ướt. Bài khấn đã xong, đôi môi đã thôi mấp máy. Tự dưng hắn muốn đặt lên đôi môi ấy một chiếc hôn nồng nàn. Thấy trời đã sáng bạch hắn có đôi chút ngần ngại. Nhưng rồi tặc lưỡi. Chậc! Chỉ có nàng với hắn thôi, cửa trước chưa mở, thế thì đã làm sao? Không sao cả. Nghĩ là làm, hắn bước tới mấy bước rồi bất ngờ ôm nàng.
- Stop! Từ từ, chờ em một tí.
Nàng đẩy hắn ra rồi bước đến trước bàn thờ, nhón gót kiểng chân với tay lên bàn thờ xoay ngược tượng Đức Quan Thế Âm Bồ Tát để mặt Ngài quay vào trong, chắp tay vái mấy cái. Rồi nàng quay lại ôm lấy hắn, đầu ngả ra phía sau, đôi môi mọng hồng tươi hé mở chờ đợi:
- Xong rồi, được rồi.
- Xong gì, được gì?
- Anh không thấy à? Xong cái việc xoay…
Nàng chưa kịp nói tiếp thì hắn đã chợt hiểu ra, siết chặt lấy nàng và đặt lên môi nàng một nụ hôn dài đến nghẹt thở./.