Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.148
123.225.565
 
Lời Thú Nhận Cuối Cùng
Đặng Hồng Quang

 

Đứa con trai của Hoài đến mời tôi về gặp anh gấp bởi bệnh anh đã đến giai đoạn tuyệt vọng, bệnh viện đã phải trả anh về nhà! Thế là một người bạn thân nữa của tôi sắp sửa ra đi. Vẫn cái bệnh gan chết tiệt đáng nguyền rủa ấy. Ba mươi hai năm trời đã trôi qua tôi làm sao quên được cái vạt rừng đầy những đầm lầy hoang dại kinh người ấy! Một vách núi đá dựng đứng khiến nơi đây ban ngày ngắn lạ, chỉ hai giờ chiều là mặt trời đã khuất bóng. Rừng âm u thiếu nắng, đầy những cây dây leo, những cây gỗ khòng khèo kỳ lạ với những bộ rễ lằng nhằng chằng chịt to lớn như những thân con rắn đang trằn mình ngoi trên mặt đất rồi sau đó lại rúc sâu xuống đám bùn lầy sền sệt đen ngòm. Ở đấy chứa đầy những loài rết, sâu cuốn chiếu, bò cạp khổng lồ và muỗi vắt... Có một bệnh viện nhỏ tiền phương đóng ở đó. Nó đã hai lần chịu cảnh máy bay T28 đến bỏ bom bắn phá làm chết mất 6 nhân viên của bệnh viện và 11 thương binh. Hoài và tôi thuở đó cùng làm y tá. Chúng tôi đã từng đói cơm hàng tháng trời, chỉ ăn những củ rừng lạ rất ngứa cùng với những mớ rau môn thục, tai voi mọc ở bờ suối. Hai chúng tôi đã chịu cảnh sốt rét, da mặt vàng bủng beo, chân tay run rẩy phải chống gậy chậm chạp bước đi như một ông già, giữa tuổi hoa niên … Và bây giờ mặc dù những tháng năm dài chồng chất lên nhiều như thế mà món nợ của nơi hoang dã đó đã lên tiếng gọi bạn tôi trở về. Bệnh gan đã phát triển đến giai đoạn cuối cùng, thời kỳ xơ gan cổ chướng!.

 

Căn nhà anh vẫn như xưa, chật hẹp sơ sài, hai vợ chồng cùng làm giáo viên phải nuôi hai đứa con nhỏ vì thế cuộc sống họ vô cùng đạm bạc. Anh nằm trên một chiếc giường gỗ tồi tàn. Trên người anh phủ một chiếc mền nhưng tôi vẫn thấy cái bụng rất lớn của anh nổi phình lên sau lần vải ấy. Anh nói với tôi giọng nói rời rạc, đôi lúc yếu đuối như hụt hơi nhưng vẫn nghe rất rõ:

– Mình xin lỗi đã làm phiền cậu vì biết cậu rất bận... nhưng mình biết rằng chỉ có cậu mới giúp được thôi... Mình vô cùng biết ơn cậu, trước khi mình lìa bỏ cuộc đời này!.

 

Sau khi nghỉ một lúc anh nói tiếp và từ lúc đó trở đi con mắt vàng đục của anh hầu như lúc nào cũng tràn đầy nước mắt khiến tôi buộc phải lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau nước mắt cho anh. Anh yếu quá rồi, tay không thể nào nâng lên được để làm cái nhiệm vụ quá bình thường đơn giản ấy nữa!

– … Cậu hãy nhìn lên bàn thờ kia, cái bàn thờ đặt phía bên phải gần bàn thờ của bố mẹ mình đó. Nó là cái bàn thờ của thằng Hoàng đấy, cậu còn nhớ không?.

Tôi nhìn theo hướng đó, một chiếc bàn thờ nhỏ đặt cách xa bàn thờ của bố mẹ anh khoảng nửa mét. Một bức ảnh chụp lại phóng to đã cũ, ở đó một đôi mắt rất buồn của người chiến sĩ trẻ có đeo quân hàm binh nhất. Tôi cố lục lọi trong cái cõi ký ức lộn xộn trong đầu nhưng vô hiệu! Tôi đành thú nhận với anh là tôi không hề nhớ!

Mặt Hoài có vẻ buồn, anh nói:

– Cậu không nhớ à! Chính mình và cậu mang anh ta đi chôn đó. Cậu Hoàng ở tiểu đoàn D17, ấy bị sốt rét đến nằm viện mình khoảng một tháng rồi bị ác tính, hình như cậu ấy chết vào khoảng tháng 7 năm 1972, lúc đó cậu ấy rất trẻ. À, mà cũng đúng thôi, mình với cậu đã cùng đi chôn không biết bao nhiêu thương bệnh binh chết ở các đơn vị của Sư đoàn trong cái nghĩa trang khủng khiếp đó, làm sao cậu có thể nhớ hết được nhỉ!.

… Tôi ngạc nhiên hỏi vặn:

– Ông ấy không cùng đơn vị với bọn mình, mà tại sao cậu thờ ông ấy, hay là ông ấy họ hàng với cậu? Tại sao lúc ấy mình không hề biết chuyện đó nhỉ!.

Bỗng Hoài oà lên khóc nức nở:

– Mình không còn cách nào nữa! Không hẳn là mình thờ, đã bao lần dưới bàn thờ này mình đã quỳ xuống tạ tội trước Hoàng. Mình là kẻ đê tiện, hèn nhát vô cùng! Vì sự ích kỷ, vì sự suy nghĩ nông cạn, đơn giản và đần độn mà mình đã giết hại Hoàng!.

 

Nghe thấy tiếng khóc và tiếng nói to, chị Minh vợ Hoài vội chạy đến:

– Anh ơi! Anh làm sao vậy!

Một phút im lặng trôi qua, Hoài lấy giọng bình thản nói với vợ:

– Không sao cả, chúng tôi nói chuyện ngày xưa bình thường thôi, mẹ con Hồng cứ ra làm việc đi để chúng tôi tiếp tục.

Chị nghe theo lời chồng đi ra ngoài và còn quay lại nói với tôi:

– Chẳng hiểu tại sao mấy hôm nay tính tình anh ấy đổi khác nhiều lắm, cứ nằm một mình khóc hoài, có gì anh hãy khuyên nhủ giùm anh ấy hộ em nhé!

Tôi sững sờ ngạc nhiên nhìn Hoài...

– Vợ mình cũng không hề biết chuyện đó đâu! Anh nói tiếp. Chuyện này theo mình cũng chỉ để cậu biết thôi, nói ra làm gì để vợ mình buồn thêm, khi mình phóng bức ảnh này để lập bàn thờ, mình cũng chỉ nói với cô ấy đây là người đồng đội thân thiết của mình mà thôi. Trời ơi, cô ấy có biết đâu tại nơi này mình đã bao đêm thức dậy quỳ xuống nói những lời xám hối khủng khiếp ghê gớm với hương hồn của Hoàng!.

 

Cậu còn nhớ chứ, ngày ấy mình đang ở diện cảm tình Đảng, được tín nhiệm giao nhiệm vụ săn sóc điều trị thương bệnh binh nặng, mình hiểu đây là sự thử thách của Chi bộ. Cậu còn nhớ không, thằng Dụ cũng chỉ vì một lần tiêm áp xe một ca bệnh binh mà đã phải hoãn kết nạp Đảng. Chính vì thế mình rất sợ số phận mình cũng giống như nó.

 

Cậu Hoàng lúc ấy sốt rét rất nặng Bác sĩ Hoạt đã cho chích quy–nine. Nhưng mỗi lần chích mình rất sợ là nếu không may mà nó sưng lên thì tương lai vào Đảng của mình cũng tan vỡ nên mình chỉ tiêm được 4 lần, Hoàng kêu đau là mình liền bảo Hoàng rằng nên uống thuốc thay tiêm vì mông Hoàng do tiêm nhiều nên bị chai xơ cả rồi! Thực ra, không hẳn thế, mình nói vậy mục đích là để lợi cho mình mà thôi!.

 

Khi đi khám bệnh, Hoàng đã đề nghị lời mình nói nhưng bị Bác sĩ Hoạt gạt đi. Ông nói phải dùng hết phác đồ này đã, vì ở vùng đất này sốt rét rất dễ chuyển thành ác tính.

 

Nhưng mình không nghe lời ông ta và mình đã khuyên nhủ rồi thông đồng với Hoàng để thay sang thuốc uống. Còn Hoàng thì rất ngây thơ làm sao biết được; cậu ta rất thích vì đã thoát cảnh hàng ngày phải chích thuốc hai lần vào mông rất đau và thuốc thấm vào rất mệt!

 

Anh lại bỗng khóc nấc lên, nghẹn ngào nói tiếp: Mình là một tên đê hèn về sau không kiếm được thuốc quy-nine viên cho cậu ta uống nữa mình liền chuyển sang thuốc khác là Ni-va-quine... và cậu biết đấy, phác đồ điều trị chưa kết thúc thì Hoàng lên cơn co giật. Bác sĩ Hoạt rất ngạc nhiên là tại sao đang sử dụng thuốc đặc trị liều cao mà bệnh nhân vẫn bị chuyển thành ác tính?

 

Lúc đó cậu có hiểu không cái thằng Hoài hèn nhát khốn nạn này chỉ sợ bị lộ mà thôi! Hắn sợ bệnh nhân khi tỉnh sẽ nói điều sai trái mà hắn đã làm. Và, càng nhục nhã hơn, ghê tởm hơn khi bệnh nhân trút hơi thở cuối cùng thì hắn lại thở phào thoải mái vì người chết đó sẽ mang mãi cái điều bí mật đầy sự gian dối, hèn hạ ấy xuống tận đáy mồ! Vâng, vậy đó, tội ác đơn giản là như vậy, từ việc sai nhỏ đã dẫn đến việc lớn tầy đình và cuối cùng là cả sự táng tận lương tâm khủng khiếp. Cậu biết không đời thuở nào thấy đồng đội của mình chết hay nói đúng hơn nếu không lầm, chính hắn làm đồng đội mình chết mà lại vui mừng vì đã thoát nợ!.

 

… Ngày đó khi chôn mình đã giữ lại bức ảnh nhỏ của Hoàng, còn ba lô của cậu ta mình gửi trả về đơn vị.

 

Thế mà có một lần cách đây 8 năm mình đã nằm mơ thấy Hoàng. Trong mơ mình thấy Hoàng đến gặp mình và đòi uống những viên thuốc đó. Ôi những viên thuốc chết tiệt, tội lỗi, giả dối như là một thứ độc dược của một tên sát nhân hèn hạ! Giấc mơ đó nó chỉ như là đoạn phim quay chậm lại mà thôi nhưng khi tỉnh lại mình bỗng rơi vào trạng thái kinh hoàng đau đớn, buồn bã đến tột cùng …

 

Mình quyết định lập bàn thờ Hoàng từ ngày ấy!

Im lặng một lúc, nước mắt anh lại đầm đìa tuôn chảy, tôi lau không kịp, có nhiều giọt đã rơi xuống làm ướt cả gối. Anh nói tiếp:

– Cách đây hơn một tuần mình xem Tivi thấy ở chuyên mục “ nhắn tìm đồng đội ” có bức ảnh của Hoàng … Như thể phần mộ của Hoàng hiện nay gia đình cậu ta vẫn chưa biết … Đây mình có ít tiền mà mình dành dụm từ lúc lập bàn thờ Hoàng đến nay định sau này sẽ bí mật gửi đến cha mẹ Hoàng, tất cả là 8 triệu đồng. Mình để cả dưới gối mình đây!. Cậu cầm lấy để thay mình làm tiếp việc đó và nhất định cậu phải giúp gia đình Hoàng tìm được mộ của cậu ta … Không, cậu không được quyền từ chối việc đó trước một người bạn sắp chết … Cậu vạch gối lên, lấy đi … lấy đi … cảm ơn cậu... cảm ơn nhiều...

 

Bây giờ tôi chưa làm được điều Hoài nhờ vì công việc này phải cần có thời gian, nhưng trước sau tôi cũng phải thực hiện thật sớm cái nghĩa cử thiêng liêng đó trước đồng đội.

 

...Chiều nay tôi lại về thăm Hoài. Những vòng hoa đặt trên ngôi mộ cô quạnh ấy đã tàn héo hết, nhưng rất lạ, có một bông hoa trắng nhỏ nhoi vẫn còn tươi đang xoè cánh vươn lên đầy sức sống. Vốn dĩ tôi rất dốt về khoản này, không biết loài hoa trắng đó là loài hoa có tên gì nhỉ? ./.

 

Đặng Hồng Quang
Số lần đọc: 1720
Ngày đăng: 21.04.2012
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bọn Bốn Đứa - Võ Xuân Phương
Nhân vật không biết nói dối - Hòa Văn
Quán Bên Sông - Mang Viên Long
Tình Quê Xa Khuất - Lê Văn Thiện
Tiếng động - Nguyễn Đạt
Đêm phương Nam cuối cùng - Lưu Thuỷ Hương
Lỗi Tại Ai - Lan Hương
Không Môt Chỗ, Để Về - Trần Yên Hòa
Con chim nhỏ trong lồng. - Trương Văn Dân
Bữa tiệc ốc đêm mưa - Lưu Thuỷ Hương