Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.180
123.219.231
 
Quá khứ
Phan Bích Thủy

 

Mưa như trút nước. Cơn mưa đầu mùa hạ đến thật bất ngờ. Mưa xối ào ào, rửa sạch lớp bụi mờ bám trên cành lá. Những cây sấu già trên hè phố đang độ ra hoa. Hoa sấu trắng như những ngôi sao nhỏ xíu bị cuốn theo làn nước mưa tạo nên một dải Ngân Hà trên mặt đường nhựa đen bóng. Thỉnh thoảng bầu trời xám xịt u ám lại vỡ vụn bởi những tia chớp chói lòa và những tiếng sét inh tai. 

 

Trong thời tiết như thế nếu chẳng có việc khẩn, hẳn chẳng có ai muốn ra khỏi nhà. Vậy mà vẫn có một người phụ nữ trẻ đang nằm trên bàn khám phụ khoa chờ tôi. Cô còn trẻ lắm, có lẽ chỉ bằng tuổi con gái tôi. Nét mặt cô gái căng thẳng và xúc động nhưng không che dấu nổi những nét thanh tú, xinh đẹp. Cặp đùi trắng như ngà e thẹn khép lại trên mặt bàn khám.

 

Vừa chào cô gái tôi vừa phủ lên bụng cô một tấm vải săng trắng. Cô đáp lại tôi bằng một giọng nói rụt rè nhưng rất dễ mến.   

 

Trong lúc rửa tay và đeo găng tôi tranh thủ hỏi cô gái:

- Cháu làm sao vậy?

 

Lúng túng đôi chút, cô gái trả lời:

- Cô khám giúp cho cháu xem cháu có bình thường không ạ!

 

Một câu trả lời thật lạ, hầu hết những người phụ nữ đều biết rất rõ mình có bình thường hay không, vậy mà cô gái này lại đến gặp tôi vào một ngày mưa gió để có được câu trả lời ấy. Tôi lại hỏi tiếp:

- Cháu có gia đình chưa?

 

Một bác sĩ sản phụ khoa như tôi bao giờ cũng phải hỏi câu hỏi ấy trước khi khám. Cô gái trả lời:

- Cháu lấy chồng cách đây gần hai năm rồi cô ạ!

 

Tôi chọn một chiếc mỏ vịt cỡ nhỏ nhất bởi cô gái vẫn còn quá trẻ nhưng để chắc chắn hơn tôi vẫn hỏi:

- Khi quan hệ với chồng cháu có vấn đề gì không?

 

Như bị chạm phải một vết thương, cô gái đỏ mặt chớp chớp mắt:

- Cô ơi, cháu chưa từng có quan hệ với chồng cô ạ!

 

Tôi sững người đặt lại chiếc mỏ vịt vào hộp đựng. Dụng cụ kim loại trông giống như mỏ con vịt này chỉ có thể đặt vào âm đạo của những phụ nữ đã mất trinh. Cô gái này tuy đã xây dựng gia đình nhưng có lẽ vẫn còn trinh nên tôi không được phép làm rách cái màng “đáng giá ngàn vàng” ấy.

 

Không dùng dụng cụ, tôi khám bằng tay cho cô gái. Đúng như tôi đoán, chiếc màng trinh mà tôi rất ít khi nhìn thấy ở phòng khám của mình vẫn còn trắng hồng nguyên vẹn. Vừa thăm khám cho cô gái qua đường trực tràng tôi vừa mung lung suy nghĩ. Đã có biết bao nhiêu cô gái đến gặp tôi xin được tái tạo màng trinh trước khi lấy chồng vậy mà cô gái này... 

 

Tử cung, buồng trứng và âm đạo, tất cả đều bình thường qua khám lâm sàng và siêu âm. Tôi nói với cô gái kết quả khám và không khỏi tò mò:

- Vì sao cháu lại đến đây trong một ngày mưa gió như thế này?

 

Sau khi mặc quần áo, cô gái đã trở nên tự nhiên hơn.

- Cháu biết là cô đông bệnh nhân lắm nên cháu chờ mãi mới đến một ngày trời mưa để được ngồi nói chuyện với cô. Cô có thời gian không ạ?

 

Tất nhiên là tôi đã đồng ý nói chuyện với cô gái, tôi đâu có đông bệnh nhân trong một ngày mưa gió như thế. Cô gái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của tôi. Bây giờ tôi đã có thời gian để ngắm cô được kỹ hơn. Một chiếc mũi thanh tú, một đôi môi đỏ đầy đặn khiến ta liên tưởng đến một trái dâu tây chín mọng còn ướt sương đêm. Một đôi mắt đen sâu thẳm tuyệt đẹp nhưng đượm buồn, hẳn là cô gái có những tâm sự uẩn khúc.

 

Cô gái tên là Hương, một cái tên cũng thật đẹp. Để Hương được tự nhiên, tôi bắt đầu câu chuyện bằng những câu hỏi xa xôi, nào là nhà cháu ở đâu, nào là cháu làm việc gì, nào là cháu thường làm gì vào thời gian rỗi... Cứ như vậy, cô gái trẻ càng ngày càng thư giãn và thoải mái hơn. Rồi cuối cùng Hương cũng đi vào câu chuyện chính của mình.

 

Hương có một tình yêu đẹp kéo dài hơn ba năm và đôi trẻ đã cưới nhau cách đây gần hai năm. Đêm tân hôn họ âu yếm trong vòng tay nhau nhưng họ đã không thể làm được cái việc mà những cặp uyên ương vẫn thường làm. Hương dừng lại, đôi mắt cô gái bỗng ấng nước.

 - Cô ơi, cháu không thể làm được việc ấy, người cháu cứ cứng đờ, khô khốc, cháu sợ đau lắm cô ơi!

 

 Tôi lựa lời hỏi cô gái:

- Có bao giờ cháu nói với bạn bè hay người thân về chuyện này không?

- Có cô ạ, cháu nói chuyện với mấy đứa bạn mới lấy chồng, chúng nó nói là đau kinh khủng lắm và chảy máu nữa!

 

Tôi mỉm cười khi nghe câu nói ngây thơ ấy:

- Đúng là có đau một chút nhưng không đến nỗi khủng khiếp lắm đâu! Cháu và chồng cháu cứ chịu khó một chút, có thể không thành ngay trong lần đầu tiên nhưng các cháu đừng bỏ cuộc. Có người có màng trinh dầy sẽ phải dừng lại giữa chừng vì đau nhưng sau một vài lần, mọi việc sẽ đâu vào đó thôi. Điều quan trọng là chồng cháu sẽ phải mất thời gian hơn để chuẩn bị cho cháu được sẵn sàng.

- Cô ơi, cũng có người nói với cháu như thế nhưng cháu không thể làm gì được, chồng cháu càng cố gắng thì cháu càng sợ hãi và người cháu càng cứng hơn!

- Vậy thái độ của chồng cháu thế nào? Cậu ấy có còn yêu cháu không? 

- Anh ấy vẫn còn yêu cháu cô ạ nhưng cố gắng mãi mà chẳng kết quả gì bản thân anh ấy cũng bị rối loạn, thằng nhỏ không còn nghe lời anh ấy như hồi đầu tiên nữa cô ạ!

- Vậy gia đình nhà chồng cháu đối xử với cháu ra sao?

- Cháu không hề có chuyện mẹ chồng nàng dâu hay chị dâu em chồng đâu cô ạ! Nhà chồng cháu và cả nhà cháu đều mong chúng cháu có con nhưng không hề có ai biết chúng cháu không làm được việc ấy.

 

Tôi tiếp tục gợi chuyện mong tìm được nguyên nhân gốc rễ nỗi sợ hãi của Hương. Tôi kể cho cô gái nghe những trường hợp tương tự:

- Cháu biết không, có cô gái rất sợ quan hệ vì đã từng nghe thấy tiếng mèo kêu man rợ trong khi chúng làm việc ấy, lại có cô rất sợ bởi đã từng bị lạm dụng tình dục khi còn nhỏ tuổi... Vậy cháu có nghĩ mình sợ bởi một nguyên nhân nào đó kiểu như vậy không? 

 

Hương lau khô một giọt nước mắt chảy dài trên má.

- Cô ạ, cháu sinh ra ở thành phố nhưng bố mẹ cháu mất sớm, chị em cháu về quê sống với ông bà ngoại. Ông bà cháu thương yêu chúng cháu lắm... Ở bên cạnh nhà ông bà cháu có một trạm y tế, cứ mỗi lần có người đến sinh em bé là chị em cháu lại nhòm qua liếp để xem. Nhìn thấy cái đầu em bé thò ra khỏi cửa mình mẹ bê bết máu là cháu rất sợ nhưng lần sau cháu lại vẫn tò mò và cháu lại vẫn xem...

 

Trời đã ngớt mưa, bệnh nhân của tôi lục tục kéo đến. Tôi tạm hài lòng với nguyên nhân mà mình vừa tìm thấy và chuyển cuộc tư vấn sang việc gợi ý những thực hành cần thiết cho đôi vợ chồng trẻ. Hương cảm ơn tôi và hứa sẽ nói lại với chồng cô những gì tôi đã tư vấn cho cô. Trước khi ra về, Hương không quên xin số điện thoại của tôi và xin phép gọi tôi khi cần thiết. Tất nhiên là tôi đã cho cô gái trẻ số điện thoại của mình và dặn cô đừng ngại gọi cho tôi.

 

*

Gần một năm trôi qua, tôi gần như đã quên Hương và câu chuyện của cô bởi tôi có nhiều bệnh nhân lắm và mỗi người trong số họ lại là một câu chuyện, một nỗi ưu tư. Rồi đến một hôm tôi bỗng nhận được điện thoại của Hương, cô muốn gặp lại tôi. Biết Hương không hề có bệnh tật gì, tôi hẹn cô ở một quán cà phê ven Hồ Tây.    

 

Sau giờ tan tầm tôi men theo con đường quanh hồ đến chỗ hẹn. Trời đang vào tiết xuân, vậy mà những cây lộc vừng vẫn còn khoác trên mình những chiếc lá đỏ ối. Những chiếc lá bay bay trong gió chiều trải trên lối đi một thảm lá đỏ đằm thắm. Ven hồ, những gốc  ban từ núi rừng Việt Bắc đã nhuộm tím cả bầu trời với những bông hoa nhẹ bẫng dịu dàng như những nàng tiên của mùa xuân. Mặt trời như quả cầu lửa đang chuyển dần về phía tây, những tia nắng cuối cùng của một ngày trải trên mặt hồ dải sáng lấp lánh màu đồng thau ấm áp. Từng đôi tình nhân trên những chiếc thuyền thoi thon thả đang sải những nhịp chèo êm ái. Buổi chiều bên Hồ Tây thật thanh bình.

 

Tôi bước vào quán cà phê và nhận ra Hương đang chờ tôi ở một chiếc bàn nhỏ sát hồ. Cô có vẻ xanh xao và hơi gầy nhưng vẫn thật là xinh đẹp. Thấy tôi lại gần, cô nhanh nhảu:

- Con chào cô!

 

Cô gái đã thay đổi cách xưng hô với tôi! Cái từ “con” nghe thật gần gũi và dễ thương, tôi có cảm giác cô gái trẻ này rất giống với con gái tôi và bởi vậy cuộc nói chuyện của chúng tôi không mất nhiều thời gian “khởi động” như lần trước. Tôi hỏi khá thẳng thắn:

- Các con đã có tiến bộ gì chưa?

Hương buồn bã lắc đầu:

- Chưa cô ạ!

- Vậy hai đứa đã làm gì trong mấy tháng qua?

 

Hương hơi cúi đầu, chắc cô gái trẻ sợ làm cho tôi phật lòng.

- Chồng con đi khám nam học cô ạ! Mỗi lần anh ấy đi khám người ta lại phát hiện ra một nguyên nhân khác nhau. Đầu tiên người ta nói anh ấy bị nấm, vậy là cả con và anh ấy đều phải uống thuốc và phải kiêng chuyện ấy. Rồi sau đó anh ấy bị chẩn đoán là thiểu năng sinh dục do thiếu tetosteron và anh ấy phải tiêm hàng ngày... Bao nhiêu là thuốc đổ vào người mà tình trạng của chúng con vẫn không khá hơn!

- Vậy vì sao con muốn gặp lại cô?

 

Hương nhìn vào mắt tôi, một ánh nhìn thật là tin cậy và đầy hy vọng.

- Cô ạ, chúng con đã đi nhiều phòng khám nhưng ai cũng chỉ chăm chú đến kết quả siêu âm và các xét nghiệm. Cô là người duy nhất hỏi con về cuộc sống hàng ngày, về tuổi thơ và về nỗi sợ của con. Con muốn gặp lại cô bởi con biết nỗi sợ của con chính là nguyên nhân của tất cả mọi rắc rối.

 

Tôi kéo chiếc ghế của mình sát cạnh chiếc ghế của Hương và đặt bàn tay mình lên bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô gái.

 - Con hãy nói đi, cô biết lần trước con chưa nói hết với cô đâu! Con hãy nói cho cô nghe về cha mẹ con, vì sao mà họ mất sớm như thế?

 

Như một con chim nhỏ bị trúng đạn, Hương rũ xuống. Tôi quàng tay ôm lấy vai Hương và cô gái trẻ tựa hẳn vào vai tôi.

- Con nói đi, nếu cần phải khóc thì con cứ khóc! Con có nói ra mới vơi được nỗi lòng và con mới có cơ may thoát ra khỏi những rối loạn mà con đang gặp phải.

 

Hương khóc nức nở như một đứa trẻ. Phải khó khăn lắm cô gái mới có thể kể lại câu chuyện đứt đoạn dưới đây:

- Trước đây bố con là một cán bộ nghiên cứu, bố con rất giỏi. Còn mẹ con là một giáo viên đại học, mẹ con đẹp lắm, giá như mẹ con không đẹp đến thế thì chắc là gia đình con vẫn còn hạnh phúc như ngày xưa. Bố mẹ con sinh được hai chị em chúng con, tuy chúng con đều là con gái nhưng bố con rất hài lòng và hết lòng thương yêu mẹ. Nhưng cô biết đấy, một phụ nữ đẹp mấy khi được yên bình, có rất nhiều đàn ông thường vây quanh mẹ con nhưng mẹ con chỉ yêu thương một người trong số đó. Hồi đó con mới vào cấp hai còn em con mới đang học cấp một. Chúng con không hiểu điều gì đã xẩy ra, chỉ biết rằng bố mẹ chúng con cãi nhau mỗi ngày một nhiều hơn. Có một lần, qua cuộc cãi vã của bố mẹ, con hiểu là bố con đã bắt quả tang mẹ con đi với người đàn ông kia. Rồi bố đuổi chúng con sang nhà hàng xóm chơi để bố mẹ nói chuyện với nhau. Chúng con chơi đồ hàng bên nhà hàng xóm rất lâu mới về. Thấy trong nhà yên ắng quá chúng con sợ, chúng con vào nhà hàng xóm rồi trèo hàng rào vào sân nhà mình nhưng cửa khóa ở bên trong nên chúng con không vào nhà được. Hết gọi mẹ lại gọi bố mà chẳng có ai ra mở cửa cũng chẳng có ai thưa. Chúng con sợ quá nên gọi các bác hàng xóm. Họ phải phá cửa mới vào được nhà con...  

 

Nói đến đây, giọng Hương bỗng nghẹn tắc lại, những giọt nước mắt lại lã chã rơi. Tôi lau nước mắt cho cô gái trẻ và động viên:

- Con cứ khóc đi, có lẽ đã lâu lắm rồi con không được khóc phải không?

 

Hương lặng đi một lúc lâu rồi nghẹn ngào:

- Khủng khiếp lắm cô ơi, con chưa bao giờ thấy một điều gì khủng khiếp đến thế! Con luôn cố gắng quên đi nhưng bây giờ dù có nhắm mắt lại con vẫn còn nhìn thấy rất rõ cảnh tượng đau lòng ấy: Bố mẹ chúng con nằm trên một vũng máu. Trên người mẹ con không có một mảnh quần áo nào, trên cổ mẹ con một vết đứt toang hoác vẫn đang còn rỉ máu, trên ngực và cửa mình của mẹ con đầy những vết dao chém... Trên cổ bố con cũng có một vết cứa, máu chảy ra rất nhiều. Chị em chúng con ôm lấy mẹ mà lay gọi nhưng người mẹ con đã lạnh ngắt rồi. Người ta đưa bố con đi cấp cứu. Tuy vết thương do bố con tự gây ra cũng rất nặng nhưng ông ấy được cứu sống. Ông bà ngoại con đã xin cho ông ấy thoát khỏi cái án tử hình nhưng con hận ông ấy nên không bao giờ muốn nhìn mặt ông...

 

Tôi xoay người ôm cô gái vào lòng như ôm con gái tôi lúc nó bị ốm nặng. Xa xa, tiếng chuông chùa ngân nga trong hoàng hôn đang chìm dần vào màn đêm...

 

Hà nội, 29/3/2012

 

Phan Bích Thủy
Số lần đọc: 1720
Ngày đăng: 10.05.2012
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Nơi Bắt Đầu - Hồ Thị Ngọc Hoài
Chạm Vào Giấc Mơ - Văn Công Mỹ
Ngụm cháo lú - Nam Dao
Dạo Bước Vườn Thiền, các truyện số 9,10, và 332 - Đỗ Đình Đồng
Cầm Đồ - Phan Ngọc Danh
Thung Lam - Hồ Thị Ngọc Hoài
Câu Chuyện Ở Lạc Dương - Võ Anh Cương
Nhân vật không biết nói dối II - Hòa Văn
Không là truyện cổ tích - Hòa Văn
Bước Ngoặt - Văn Công Mỹ
Cùng một tác giả
Ngày gặp lại (truyện ngắn)
Hứa (thơ)
Em có sợ ma không? (truyện ngắn)
Vầng trăng khuyết (truyện ngắn)
Mái ấm (truyện ngắn)
Quá khứ (truyện ngắn)