Có Khi …
Có khi ta chẳng cần một dúm mưa
bay qua đôi tay đã lạnh từ nỗi chết
trăn trối đôi lần trên sỏi đá
Và cung đàn xưa giờ cũng theo em về phố lạ.
Có khi ta chẳng cần một vốc nắng
xa xỉ ve vuốt vai người tình nhỏ
để còn phơi phong trái tim
những ngày thật sự ẩm ướt.
Hay từ chiếc quán bên kia đường
nắng vẫn vụng trộm len xuống
hơ ấm chỗ em thường ngồi mơ mộng
như dấu chỉ của một ngày trống vắng.
Có khi ta chẳng cần một bụm gió
thở khe khẻ qua vai người tình
lời chia biệt muộn màng. Chỉ một
chút gió thôi em sao đủ mát lòng người mãi nao nao đợi chờ ?
Và có khi chẳng mưa, chẳng nắng, chẳng gió mong cầu
trời thật hạn khô
.nhưng người bỗng về
Mưa-nắng-gió chướng trong ta bỗng lồng lên cơn địa chấn…
Chuyện Thần Thoại Ở Paxton
Bỗng một ngày trên đồi
kỳ ghê
mùi nhựa thông và cô gái thắt đôi bím hồng
Dụi mắt, cứ tưởng chuyện ngụ ngôn.
Ở hơn nửa vòng trái đất
khác lạ nhật nguyệt
mà cứ tưởng ai vừa mang ta về Đà Lạt thân thương
bên cô gái thắt bím hồng hái mận Trại Hầm
Vẫn Hortensia xanh tím
Vẫn cô gái thắt đôi bím hồng
Vẫn mùi thông khô ngan ngát
Bay mất đâu rồi bà tiên diệu kỳ.
Dụi mắt mình nữa đi
để thấy ta lành lạnh lang thang trên đồi Paxton
Paxton và mùi nhựa thông ngan ngát
Còn bà tiên ? Đã mang Đà Lạt ta đi đâu ?
Lạ kỳ khoảnh khắc trưa
Cô gái và Đà Lạt
Vẫn cô gái ấy và Paxton
Ta và Đà Lạt...và quả đồi mùi nhựa thông...