Buổi Chiều Ở Mỹ, Nhớ Quê
một chiều buồn như trăm năm trước
ta bơ vơ đứng gọi thất thanh
quê nhà, quê nhà, đâu mất hút?
mà ta như gãy cánh lìa cành
gió cũng gió mà sao nghe lạ
có cái gì như thể hắt hiu
nắng cũng nắng vàng hanh trên lá
mà nghe sao lạnh thấm tiêu điều.
bờ môi mọng em, đóa tường vi nở
nhớ điếng hồn luôn đêm sáng trăng
cái nụ cười em, phương trời đất cũ
quýnh quáng ta giục giã môi mềm
ta trung niên, chập choạng câu cười
sầu cố xứ, sầu tình, đắng nghét
ở Mỹ, nhớ mặn, nồng, ngọt, lạt
em, ngọn nguồn, xa tít mù khơi
ở Mỹ, cơn buồn không thể biết
bất kỳ đêm, hay sáng, hay chiều
ở Mỹ, khi buồn lên thê thiết
là cuồng điên, quay quắt, quạnh hiu.
Nhớ cái thuở
Nhớ cái thuở để chổm chạy rong chơi
Suốt ấu thơ trong khu vườn nắng cháy
Chân lấm đất như người cày mõi mệt
Chiều cho bò về chuồng cất tiếng gọi bò ơi
Nhớ cái thuở mười lăm để tiếng cười rơi
Trên dòng tóc em trong khu vườn tuổi nhỏ
Em con chim khuyên tha từng cọng cỏ
Ngọc của trời về đậu ở môi em
Tuổi thơ ta một thuở quá êm đềm
Mà ta cất vó đi tìm trời cao đất rộng
Mưa thì mưa tuôn ngày đông gió lạnh
Đất miền trung tha thiết gọi anh về
Anh rưng sầu nghe gió giật lê thê
Tuổi mười lăm ta đâu biết mô tê
Chỉ thấy lòng mình râm rang niềm thương nhớ
Như môi em hồng có nụ cười rạng rỡ
Vỡ quả tim non nhỏ bé của anh rồi
Nhớ cái thuở mười lăm còn mãi rong chơi
Thành phố ấy có bầy sáo rừng về đậu
Buổi chiều xưa trong cơn mơ đồng nội
Nát nhàu đi kỷ niệm một phương trời
Anh đôi lần đi qua cổng trường vôi
Thấy nhập nhòa bóng hình em lay động
Tuổi mười lăm đi qua sao thật chậm
Đến bầy giờ chân bước thấp bước cao
Để bây giờ em ở nơi nao
Năm mươi năm qua tuyệt tích phương nào…
Nhớ cái thuở mười lăm mưa bay cuối phố
Chiều Tam Kỳ gió giật phải không em?
Gởi Khổ Lụy Một Thời
Ta gồng mình đứng im, tay vuốt mặt
Giọt mồ hôi chảy rịm khắp châu thân
Chiều đứng gió bờ cao và lũng thấp
Bóng tà dương chập choạng nỗi căn phần
Thân phận bay trên từng bờ đá nhọn
Ngày xích lô đêm ngủ bụi ngủ bờ
Thốt chợt thấy mình mang thân du mục
Lang thang trong thành phố cù bơ…
Ngày tháng đó trong đời ta đã dựng
Một căn phần cát bụi ủ ê thôi
Mưa gió chướng giạt trên triền đất lỡ
Tràn qua tim máu chảy - máu luân hồi
Ta lạc loài như một dãi mây trôi
Bay chấp chới giữa vô cùng lạnh giá
Ngày tháng đó một mình ta mệt lã
Một mình ta thân phận trớ trêu đời
Em đi rồi ta làm kẻ mồ côi
Nuôi trong lòng niềm cô đơn ruổng mục
Ta rong mãi những đường dài khổ lụy
Bờ tre xưa gốc rạ cũ đâu rồi
Ta dãi dầu cùng mưa nắng ta thôi
Xin em cứ ngoảnh đi và lặng lẽ
Ta hú gọi khan chờ em mọi nẽo
Nhưng bờ môi thắm thiết biệt tăm hơi
Những vong thân những cay đắng một thời
Đừng vực dâỵ em ơi, đừng vực dậy
Ta chiếc lá khô - cọng rêu - trôi nỗi mãi…
Cali, 7/2012