Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.186
123.216.464
 
Tự Truyện Osho 10
Đỗ Tư Nghĩa

 

1973 – 1975:  THIỀN NĂNG ĐỘNG & ÂM NHẠC

 

[Osho mang một giàn trống liên hợp gọi là "conga", gồm 5 cái [1] đến trại thiền tháng 7 /1973, và khi ông định cư tại Pune, ông cùng với các đệ tử soạn nhạc để đệm cho mỗi trong số những loại thiền năng động mà ông đã phát triển. ]

 

Tâm trí bạn đang ở trong sự hỗn loạn. Cái hỗn loạn đó phải được đưa ra ngoài, trở thành hành vi bên ngoài. Âm nhạc hỗn loạn có thể hữu ích, cho nên nếu bạn đang thiền định, và nhạc hỗn loạn được tấu lên, thì nó sẽ giúp đưa những hỗn loạn ra ngoài. Bạn sẽ chảy vào trong nó, bạn sẽ trở nên không sợ hãi sự biểu đạt. Và âm nhạc hỗn loạn này sẽ đánh vào tâm trí hỗn loạn của bạn ở bên trong, và đưa  nó ra ngoài. Cái đó mang lại sự trợ giúp.

 

Nhạc rock, jazz, hay loại âm nhạc nào khác mà tạo ra hỗn loạn trên một phương diện nào đó, cũng giúp đưa cái gì đó đi ra ngoài, và cái gì đó bị kìm nén về mặt tình dục. Tôi quan tâm đến mọi kìm nén của bạn. Âm nhạc hiện đại thì chỉ quan tâm nhiều hơn đến tình dục bị kìm nén của bạn, nhưng có một sự tương tự. Tuy nhiên, tôi không chỉ quan tâm đến tình dục bị kìm nén của bạn; tôi quan tâm đến tất cả mọi sự kìm nén của bạn, tình dục hay không tình dục...

 

Trạng thái tâm trí này thì có tính loạn thần kinh.[2] Toàn bộ xã hội đều bệnh. Đó là lý do tại sao tôi nhấn mạnh quá nhiều đến thiền hỗn loạn. Hãy giải tỏa chính bạn, hãy biểu hiện ra bên ngoài bất cứ cái gì mà xã hội đã áp đặt lên bạn, bất cứ tình huống nào mà cưỡng bách bạn. Hãy biểu hiện nó ra ngoài thành hành vi,  hãy giải tỏa chính mình khỏi chúng, hãy kinh qua một cuộc thanh tẩy. Âm nhạc hỗ trợ cho việc đó.

 

1974 – 1981: "PUNE I."

 

 [Vào 21/3/1974, đúng 21 năm sau sự chứng ngộ của ông, Osho chuyển đến Koregaon Park tại Pune, nơi mà hai dinh thự đã được mua,  tiếp giáp với khu đất 6 hectare của cọng đồng. Ông tổ chức những buổi phỏng vấn trên bồn cỏ, chỉ với những sannyasin mới đến hoặc sắp đi, và không còn gặp gỡ với những cá nhân tìm kiếm lời khuyên hay những cuộc phỏng vấn riêng tư nữa.]

 

Tôi đã trở nên khó tiếp cận, một cách có tính toán. Tôi đã rất dễ tiếp cận trước đây, nhưng rồi, dần dần tôi cảm thấy rằng tôi đã không thể trợ giúp được gì;  việc trợ giúp đã trở thành bất khả. Thí dụ, nếu tôi cho bạn một giờ, thì bạn nói toàn chuyện nhảm nhí, rác rưởi.[3] Nếu tôi cho bạn một phút, bạn nói đúng cái được cần đến – đó là cách mà tâm trí vận hành.

 

Nếu bạn có thể tiếp cận tôi cả ngày, thì tôi không "có sẵn" [available][4] gì hết. Nếu bạn phải đợi 8 ngày hay 10 ngày, thì sự chờ đợi đó được cần đến cho một sự "điều chỉnh"  nào đó trong chính bạn, cho những vấn đề nào đó khởi lên.

 

Đôi khi tôi thấy rằng, nếu bạn có một vấn đề, và bạn có thể đến tức thời,  thì bạn sẽ mang đến cho tôi những cái vặt  vãnh. Trong  ngày có một ngàn lẻ một vấn đề nẩy sinh  – chúng không có ý nghĩa, nhưng trong khoảnh khắc đó chúng có vẻ như có ý nghĩa. Nếu bạn phải đợi chỉ một giờ, thì vấn đề thay đổi – rồi bạn mang đến một vấn đề khác. Nếu bạn được phép mang tất cả những vấn đề của bạn, bạn sẽ ở trong một mớ tùng phèo [a mess],[5] bởi vì chính bạn sẽ không có thể biết cái gì được cần đến, cái gì có ý nghĩa. Do vậy, đây là thành phần của toàn bộ quá trình.

 

CON ĐƯỜNG MÂY TRẮNG

 

[Vào tháng 5/1974, Osho tổ chức một loạt những bài nói chuyện  bằng tiếng Anh, trong đó ông giải thích cách tiếp cận của ông, quan điểm của ông về mối quan hệ thầy – đệ tử, và cái "thị kiến" [6] của ông cho việc triển khai công trình của ông tại Pune. Những bài nói chuyện này được xuất bản dưới nhan đề "Con Đường Mây Trắng",   lôi cuốn nhiều kẻ tìm kiếm từ phương Tây.]

 

Một đám mây trắng trôi dạt bất cứ nơi nào gió dẫn đi – nó không cưỡng lại, nó không tranh đấu.[7] Một đám mây trắng không phải là một kẻ chinh phục, và tuy vậy, nó lơ lửng trên mọi sự. Bạn không thể chinh phục nó, bạn không thể đánh bại nó. Nó không có ý muốn chinh phục –  đó là lý do tại sao bạn không thể đánh bại nó.

 

Một khi bạn đã bị dính chặt vào một mục tiêu,  những mục đích,  số mệnh,  ý nghĩa, một khi bạn đã có ý tưởng điên rồ muốn đạt tới một nơi nào đó, thì những vấn đề sẽ nẩy sinh. Và bạn sẽ bị đánh bại, đó là điều chắc chắn. Sự thất bại của bạn thì ở trong bản chất của chính sự hiện hữu.

Một đám mây trắng không có nơi nào để đi. Nó di chuyển, nó di chuyển khắp nơi. Mọi chiều kích thuộc về nó, mọi hướng thuộc về nó. Không có gì bị từ khước.  Mọi sự tồn tại trong một sự cởi mở toàn  bộ. Do vậy,  tôi gọi con đường của tôi là "con đường mây trắng". Con đường mây trắng là con đường không có con đường, một con đường không lối đi. Di chuyển, nhưng không với một tâm trí bị dính chặt – di chuyển mà không có một tâm trí …

 

Do vậy, tôi là một đám mây trắng, và toàn bộ sự nỗ lực (của tôi) là làm cho bạn cũng trở thành những đám mây trắng trôi dạt trong bầu trời. Không có nơi nào để đi, đến từ không-nơi-nào, chỉ có mặt ở đó chính khoảnh khắc này – hoàn hảo.

 

Tôi không dạy bạn bất cứ lý tưởng nào cả, tôi không dạy bạn bất cứ cái "phải" nào cả. Tôi không bảo bạn "phải" là cái này, trở nên cái nọ. Toàn bộ giáo huấn của tôi chỉ là điều này: Bất cứ cái gì bạn là, hãy chấp nhận nó một cách toàn bộ, đến nỗi không có gì còn lại để đạt tới, và bạn sẽ trở thành một đám mây trắng.

 

MỘT GIAI ĐOẠN MỚI

 

[Vào tháng 6/1974, Osho giới thiệu trại thiền đầu tiên ở Pune với lời công bố rằng, một giai đoạn mới của công trình của ông bắt đầu. Từ nay về sau, ông sẽ chỉ làm việc với những kẻ tìm kiếm đích thực. Và lần đầu tiên, Osho không đích thân hướng dẫn những buổi thiền định. Thay vào đó, cái ghế trống của ông được đưa vào trong thiền phòng.]

 

Cuộc trại này sẽ khác trên nhiều phương diện. Đêm nay tôi bắt đầu một "giai đoạn" hoàn toàn mới của công trình của tôi. Bạn may mắn có mặt ở đây, bởi vì bạn sẽ là những chứng nhân cho một kiểu công việc "bên trong." Tôi phải giải thích với bạn bởi vì sáng mai cuộc hành trình sẽ khởi đầu.

 

… Một điều mới khác, là tôi sẽ không có mặt ở đó; chỉ có chiếc ghế trống của tôi sẽ ở đó. Nhưng đừng cảm thấy "nhớ" [miss][8] tôi, bởi vì trong một nghĩa nào đó, thì luôn luôn có một chiếc ghế trống trước mặt bạn. Ngay bây giờ, chiếc ghế đang trống rỗng, bởi vì không có ai đang ngồi trên nó. Tôi đang nói chuyện với các bạn, nhưng không có ai đang nói với các bạn. Thật khó mà hiểu, nhưng khi cái ego (tự ngã) biến đi, thì tiến trình vẫn có thể tiếp tục. Việc nói chuyện có thể tiếp tục, việc ngồi, đi đứng và ăn uống có thể tiếp tục, nhưng người làm [the doer] đã biến đi. Ngay bây giờ, chiếc ghế đang trống rỗng. Nhưng tôi đã luôn ở với bạn cho tới bây giờ trong tất cả những cuộc trại, bởi vì bạn không sẵn sàng. Bây giờ tôi cảm thấy bạn đang sẵn sàng. Và bạn phải được giúp đỡ để trở nên sẵn sàng làm việc trong sự vắng mặt của tôi, bởi vì nếu biết rằng tôi hiện diện một cách vật lý, bạn có thể cảm thấy một nhiệt tình nào đó, nhưng nó giả tạo. Chỉ cần biết rằng tôi đang hiện diện, thì bạn có thể làm những điều mà bạn không bao giờ muốn làm; chỉ để gây cho tôi ấn tượng rằng bạn có thể tự nỗ lực nhiều hơn. Cái đó không trợ giúp nhiều, bởi vì cái giúp ích chỉ phát xuất từ bản thể của bạn. Cái ghế của tôi sẽ có mặt ở đó, tôi sẽ quan sát bạn, nhưng bạn cảm thấy hoàn toàn tự do. Và đừng nghĩ rằng tôi không ở đó, bởi vì cái đó sẽ khiến bạn ngã lòng,  và rồi thì sự ngã lòng [depression][9] đó sẽ khuấy động thiền định của bạn.

 

Và điều này nữa, cũng phải được nhớ: tôi không thể mãi mãi ở trong thân xác vật lý này với các bạn; một ngày này hay ngày nọ, cái "cỗ xe " [vehicle][10] vật lý phải được bỏ đi. Về phần tôi, công việc của tôi đã hoàn tất. Nếu tôi đang mang cái "cỗ xe" vật lý này, thì chỉ là vì  bạn; một ngày nào đó, nó phải được bỏ đi. Trước khi điều đó xảy ra, bạn phải sẵn sàng làm việc trong sự vắng mặt của tôi, hay trong sự có mặt phi vật lý của tôi – hai điều này có nghĩa như nhau. Và một khi bạn có thể cảm thấy tôi trong sự vắng mặt của tôi, thì bạn tự do khỏi tôi, và rồi cho dù tôi không ở đây trong thân xác này, thì sự liên lạc sẽ không bị mất.

 

Nó luôn luôn xảy ra khi một vị Phật ở đó: sự có mặt vật lý của ngài trở thành quá đầy ý nghĩa, và rồi khi ngài mất, mọi thứ bị vỡ nát.

 

Cái ghế của tôi có thể trống rỗng; bạn có thể cảm thấy sự vắng mặt của tôi. Và hãy nhớ, chỉ khi nào bạn cảm thấy sự vắng mặt của tôi, bạn mới có thể cảm nhận sự hiện diện của tôi. Nếu bạn không thể thấy tôi trong khi cái "cỗ xe" vật lý của tôi không có ở đó, thì bạn không thấy tôi chút nào.

 

Đây là lời hứa của tôi: Tôi sẽ ở đó trong chiếc ghế trống, chiếc ghế trống sẽ không thực sự trống rỗng. Do vậy, hãy hành xử như vậy ! Chiếc ghế sẽ không trống, nhưng tốt hơn, bạn nên học cách tiếp xúc với cái bản thể phi vật chất của tôi. Đây là một sự tiếp xúc sâu xa hơn, thâm tình hơn.

 

Đó là lý do tại sao tôi nói một giai đoạn mới của công trình của tôi bắt đầu với cuộc trại này – và tôi đang gọi nó là một samadhi sadhana shibir. Nó không chỉ là thiền định, nó là niềm đại lạc tuyệt đối mà tôi sắp dạy cho bạn. Nó không chỉ là bước đầu tiên, nó là bước cuối cùng.

 

BÌNH LUẬN VÀ TRẢ LỜI NHỮNG CÂU HỎI

 

[Từ tháng 7/1974, Osho tiếp tục có những cuộc nói chuyện mọi buổi sáng cho đến 1981, bằng tiếng Hindi và tiếng Anh, luân phiên trong nhiều tháng. Ông bình luận về những lời dạy của những nhà thần bí chứng ngộ trong nhiều truyền thống tâm linh: Lão giáo, Zen, đạo Hassidi,  đạo Sufi, Baul, Hindu, Phật giáo Tây Tạng, Mật tông, vân vân. Trong những ngày luân phiên nhau, ông trả lời những câu hỏi của khán giả. Cứ mỗi loạt mười ngày và được xuất bản như là một cuốn sách – trên 240 cuốn sách trong 7  năm.]

 

Bạn phải tìm kiếm lối đi của riêng mình; mỗi người phải tìm lối đi của riêng mình. Tôi sẽ làm cho tất cả những lối đi "có sẵn" [11] cho bạn, để bạn có thể thấy và cảm thấy. Và khi con đường đúng xuất hiện ra với bạn, bạn sẽ lập tức thấy niềm vui lớn khởi lên trong bạn. Cái đó mang tính thông báo [12]; cái đó cho thấy rằng cái “ thời tiết” của bạn đã tới, rằng đây là thời gian mà bạn đang chờ đợi, đây là mùa xuân của bạn.

 

Tôi đang công bố một tôn giáo mới – tôn giáo "cốt lõi" [essential religion][13]. Trong Hồi giáo,  nó được gọi là đạo Sufi,  trong đạo Phật nó được biết đến như là Zen, trong Do Thái giáo, nó được biết đến như là đạo Hassidi  – cái cốt lõi, tinh túy. Tôi nói ngôn ngữ của bạn, tôi nói theo cái cách mà bạn hiểu, cái cách mà bạn có thể hiểu. Tôi nói như thể tôi không “tôn giáo” chút nào cả. Đó là cái được cần đến trên thế giới. Thế kỷ 21 cần một tôn giáo hoàn toàn thoát khỏi mọi sự mê tín, hoàn toàn "trần truồng [naked]." [14]

 

DARSHAN

 

[Osho gặp gỡ với những nhóm "người tìm kiếm" trong một thính đường nhỏ,  tiếp giáp với thất của ông, vào 19. 00 giờ mỗi buổi tối, trong một hoặc hai giờ. Trong những darshan này, ông điểm đạo cho những sannyasin mới từ khắp thế giới, chào hỏi người mới đến hoặc sắp đi, trả lời những câu hỏi, và khuyên bảo về những vấn đề. Những nhóm tác viên của đạo viện [15] và những tham dự viên trong những chương trình của đạo viện dự những buổi gặp gỡ này trên một thời biểu "xoay vòng", luân phiên.  Những buổi gặp gỡ thâm tình, mặt đối mặt giữa Osho và những người khách của ông được ghi âm, và được xuất bản với nhan đề "Những nhật ký Darshan." ]

 

 

Bạn phải học, một cách dần dần,  để tự đứng trên đôi chân của mình,  và bạn phải tin cậy chính mình mỗi lúc một nhiều hơn. Sự giúp đỡ của tôi không nên trở thành một sự lệ thuộc. Nó nên giúp bạn trở thành thực sự tỉnh giác [alert],[16] tin cậy nhiều hơn cuộc đời của riêng bạn, tiếng nói trái tim của riêng bạn.

 

Do vậy, khi bạn đến với tôi và hỏi, thì không phải là tôi trả lời. Tôi phải dò tìm trong mọi ngóc ngách của trái tim bạn để thấy cái gì thực sự đã là sự lựa chọn của bạn nếu trái tim của riêng bạn đang vận hành. Tôi không bao giờ cho bạn bất cứ quyết định nào mà chỉ căn cứ trên ý kiến chủ quan của riêng tôi,  bởi vì như vậy là hủy hoại bạn. Nó sẽ là một cái gì từ bên ngoài. Do vậy, khi bạn hỏi, tôi nhìn vào bạn; tôi không quyết định. Tôi nhìn sâu vào bạn, tôi "bắt mạch"[17] bạn, tôi thấy trái tim bạn mà bạn không thể thấy, và tôi để cho trái tim đó quyết định. Cho nên, tối đa, tôi thuyết minh trái tim bạn cho bạn. Tôi chỉ là một bà đỡ.

 

Do vậy, nếu bạn có thể quyết định, tốt. Sau một thời gian,  bạn sẽ bắt đầu lắng nghe cái cốt lõi nội tại  của riêng bạn và cái mà nó đang nói. Và niềm tin cậy đó phải khởi lên. Ngược lại, sự tin cậy vào tôi có thể trở thành nguy hiểm cho bạn, bởi vì rồi bạn sẽ luôn luôn lệ thuộc vào một tác nhân [agent][18] nào đó bên ngoài. Nó có thể trở thành một thói quen, đến nỗi, khi bạn ở một mình, hay khi bạn đã đi xa khỏi tôi, bạn sẽ bối rối,  không biết phải làm gì.

 

Do vậy, ngay cả khi bạn ở đây, bất cứ cái gì bạn có thể quyết định, hãy quyết định. Khi bạn cảm thấy rằng, bạn hầu như không thể đi tới một quyết định, những cái "theo và chống" [19] thì hầu như cân bằng, bạn bị phân chia thành hai mảnh, mỗi bên một nửa, chỉ lúc đó, hãy đến với tôi. Và ngay cả lúc đó, tôi cũng chỉ có thể trợ giúp bạn mà thôi; tôi không áp đặt bất cứ cái gì lên bạn. Tối đa, tôi trở thành một chiếc cầu giữa bạn và chính bạn. Đó là chức năng của tôi.

Cho nên, dần dần,  bạn có thể thấy chiếc cầu, và bạn có thể tiếp tục di chuyển từ chính bạn đến bản ngã thực của bạn; nhu cầu cần có tôi càng ngày càng bớt đi. Một ngày nào đó, không có gì mà bạn không thể quyết định. Lúc đó bạn đã đến tuổi trưởng thành. Bạn trở nên chín chắn và chín muồi.

 

Bất cứ khi nào bạn thấy vấn đề nào đó khởi lên, nó là một cơ hội tốt, một thách thức, một khoảnh khắc "sinh tử".  Hãy dùng nó một cách sáng tạo, hãy tìm ra những phương cách và những phương tiện. Hãy lắng nghe một cách im lặng trái tim của riêng bạn, và nếu một sự chắc chắn khởi lên từ đó, tốt; bạn đã nhận được sự giúp đỡ của tôi. Nhưng chỉ trong những khoảnh khắc hiếm hoi khi mà bạn không thể quyết định, khi mà bóng tối thì quá dày đặc, và bạn tuyệt đối bị lẫn lộn – nếu bạn quyết định cái này và tâm trí nói cái kia, nếu bạn quyết định cái kia và tâm trí nói cái này, và bạn tiếp tục bị treo lơ lửng giữa hai cái; bạn không thể thậm chí thấy rằng, trong hai giọng nói đó, có một giọng nói cất lên từ cái bản thể chủ yếu [major being][20] của bạn, bạn bị chia 50/50 – thì hãy đến với tôi. Ngay cả lúc đó nữa, hãy luôn nhớ rằng, tôi không đang cho bạn lời khuyên của tôi.  Tôi chỉ đang trao cho bạn trái tim nội tại nhất của bạn.  Chẳng bao lâu, bạn sẽ bắt đầu thấy nó.

 

CHIA SẺ CÁI "THỊ KIẾN"

 

[Nhiều sannyasin phương Tây trải qua một ít tháng tại Pune rồi trở về đất nước mình. Trong suốt cái "darshan giã từ" dành cho họ, họ thường hay hỏi, làm thế nào để có thể tiếp tục thiền định tại nhà, và họ có thể làm gì để chia sẻ cái "thị kiến" và những kỹ thuật thiền độc đáo của ông với bạn hữu và gia đình họ. Mặc dù Osho thường hay gợi ý rằng, người ta có thể bắt đầu (xây dựng) những trung tâm thiền định tại phương Tây, ông nhấn mạnh một cách lặp đi lặp lại, rằng ông không quan tâm đến việc "truyền giáo"[21] hay cải đạo mọi người thành sannyasin, nhưng chỉ nhấn mạnh rằng,  công trình của ông nên được quảng bá tới những ai quan tâm.]

 

Khi tôi nói tôi không phải là một nhà truyền giáo, tôi ngụ ý, tôi không áp đặt chính mình lên những người khác. Hãy chia sẻ, nhưng đừng áp đặt. Sự chia sẻ thì không bạo động, sự áp đặt thì bạo động. Bạn không tôn trọng người khác, bạn chỉ đơn giản sử dụng người khác như là một phương tiện; bạn chỉ quan tâm đến việc cải đạo anh ta. Cái đó là sai trái. Đừng bao giờ dùng một người như một phương tiện để đạt tới bất cứ cái gì, bởi vì mỗi người là một cứu cánh trong tự thân.

 

Những nhà truyền giáo thì rất thiếu tôn trọng đối với người mà ông ta muốn cải đạo.  Ông ta chỉ chú tâm đến việc làm  thế nào để cải đạo y, làm thế nào để biến một người thành ra một tín đồ của giáo phái mình. Ông ta không thực sự quan tâm đến việc chia sẻ. Sự chia sẻ thì hoàn toàn khác: bạn chia sẻ bởi vì bạn đã kinh nghiệm cái gì đó, bởi vì bạn đã thấy cái gì đó. Bạn chia sẻ một cách vô điều kiện. Nếu cá nhân nào đó trở nên được cải đạo, thì đó chỉ là một sản phẩm phụ, nhưng đó không phải là cái chủ đích của bạn.  Nếu y không trở nên "cải đạo", bạn cũng hoàn toàn vui sướng – vui sướng bởi vì bạn đã chia sẻ. Công việc của bạn đã hoàn tất. Bạn không tìm kiếm bất cứ kết quả nào.

 

Thật là tốt khi ý thức về tất cả những khả tính, nếu không, người ta có khuynh hướng trở thành một nhà truyền giáo. Chỉ chia sẻ và quên nó đi. Hãy gieo những hạt giống rồi đi, và đừng ngoái lại để xem cái gì đang xảy ra cho những hạt giống đó. Vào thời điểm của chúng, khi mùa xuân đến, một cái gì đó sẽ xảy ra.

 

TÂM LIỆU PHÁP NHƯ LÀ MỘT CHUẨN BỊ CHO THIỀN ĐỊNH

 

[Suốt năm 1975, Osho chỉ đạo việc nới rộng những chương trình và những “khóa hội thảo” [workshops],[22] cách mạng hóa những phương pháp về tâm lý trị liệu [23] Tây phương bằng những kỹ thuật thiền định. Vào tháng 8/1975, những nhóm tâm liệu pháp đầu tiên bắt đầu. Tất cả những "tiến trình sinh hoạt nhóm" [group processes][24] đều bao gồm Thiền Động và Thiền Kundalini hằng ngày, "pháp thoại" buổi sáng của Osho, và tham dự trại thiền 10 ngày trước hay sau sinh hoạt nhóm. Trong darshan, Osho gợi ý cho những người mới đến, những ai nên sinh hoạt theo nhóm; khuyên bảo trưởng nhóm, gặp gỡ với những tham dự viên của nhóm. Vào cuối năm 1977, có 50 nhóm tùy chọn khác nhau, và cái ashram được biết đến như là "trung tâm phát triển tâm linh" [growth center][25] lớn nhất và cách tân nhất trên thế giới.]

 

"Nhóm phát triển tâm linh " [26] thì được cần đến bởi vì bạn có một nhu cầu hết sức lớn về việc thiết lập quan hệ,  yêu thương, truyền thông. Tại phương Tây, vấn đề căn bản là làm thế nào để truyền thông, làm thế nào để quan hệ với nhau.  Nhiều người phương Tây có mặt ở đây. Khi họ đến với tôi, trong darshan, 100 % trong số những vấn đề của họ là vấn đề về quan hệ – làm thế nào để [thiết lập] quan hệ.

 

Không có thậm chí một người Ấn Độ nào đến và nói, " Làm thế nào để quan hệ?" Cái đó không phải là một vấn đề chút nào. Anh ta nói, " Làm thế nào để im lặng? Làm thế nào để bước vào trong bản thể của riêng mình?"

 

Đó là lý do tại sao tôi không gợi ý rằng những người phương Đông (nên) tham dự vào những sinh hoạt nhóm, trừ người Nhật. Tôi đã gợi ý "tâm liệu pháp nhóm" cho một vài người Nhật, bởi vì Nhật là phần “Tây phương” nhất của châu Á.  Đối với  những người Ấn, tôi chỉ gợi ý tâm liệu pháp nhóm một hay hai lần – và những người này chỉ là những người Ấn theo tên gọi mà thôi. Họ sinh ra tại phương Đông nhưng tâm trí họ không bị ảnh hưởng bởi những khái niệm phương Đông, tâm trí họ thuộc về phương Tây. Họ đã được dạy bởi những nhà truyền giáo Kytô trong những trường Kytô giáo. Toàn bộ sự giáo dục và giáo dưỡng của họ đều thuộc về phương Tây.

 

Nó tùy từng người, tùy vào việc anh ta cần cái gì. Đối với một vài người phương Tây, tôi cũng không gợi ý (sinh hoạt theo) nhóm. Khi tôi thấy một người phương Tây nào đó mà không có nhu cầu về quan hệ, thì tôi không gợi ý phương pháp nhóm;  tôi nói rằng không cần. Nhưng tối thiểu, trong năm ngàn năm, phương Đông và phương Tây đã chịu những qui định tâm lý học khác nhau.  Cái đó phải được lưu ý.

 

Những nhà liệu pháp của tôi là những nhà liệu pháp giỏi nhất trên thế giới, vì lý do đơn giản là những nhà liệu pháp khác thì chỉ là những nhà liệu pháp, họ không phải là những thiền giả. Những nhà liệu pháp của tôi còn là những thiền giả, nữa.

 

Liệu pháp chỉ là một điều hời hợt. Nó có thể giúp làm sạch mảnh đất, nhưng chỉ có một mảnh đất sạch thì không phải là có một khu vườn.

 

Bạn sẽ cần thêm cái gì đó. Liệu pháp thì có tính "tiêu cực" [negative][27]; nó chỉ đơn giản dọn đi những cỏ dại từ đất, nhặt đi những hòn đá từ đất, chuẩn bị đất cho khu vườn. Nhưng ở đó công việc của nó chấm dứt.

 

Liệu pháp Tây phương thì vẫn ở trong giai đoạn rất bán khai của nó. Nó có một con đường dài (phía trước) phải đi. Và trừ khi nó được liên kết với thiền định, thì nó chỉ có thể giúp chút đỉnh, hời hợt, nhưng nó không thể thực sự giúp người ta phát triển.

 

Cho nên, khi tôi nói những nhà liệu pháp của tôi là giỏi nhất trên thế giới, tôi chỉ đơn giản ngụ ý rằng, họ không phải chỉ là những nhà tâm liệu pháp, mà họ còn là những thiền giả nữa. Những nhà liệu pháp khác thì chỉ là những nhà liệu pháp mà thôi.

 

ĐẨY LÙI CÁI VỎ BỌC : LIỆU PHÁP "ĐỐI MẶT" VÀ "SƠ KHỞI "[28].

 

[Trong số những nhóm liệu pháp tại đạo viện Pune trong những năm '70,  chỉ có rất ít nhóm dính líu tới những quá trình thanh tẩy hay "khỏa thân" [29] ; mặc dầu vậy, chính những nhóm này đã lôi kéo sự chú ý của giới truyền thông đại chúng nhiều nhất. Một hãng phim Đức được phép quay phim một buổi sinh hoạt "nhóm đối mặt", kết quả là bộ phim tư liệu của họ, Ashram ; bộ phim này khơi dậy sự tranh luận và phẫn nộ [30] rộng khắp thế giới. Phim tiếp tục được chiếu nhiều lần trong những năm '80, và được sử dụng bởi những nhóm "chống tệ sùng bái" [31] để hỗ trợ cho cái luận điệu của họ, rằng công việc của Osho là nguy hiểm và cần phải chống lại.]

 

Trong "công xã" [commune][32] này, tôi đã sắp xếp cho nhiều loại tâm liệu pháp. Chúng sẽ bị hiểu lầm bởi quần chúng,[33] bắt buộc phải bị hiểu lầm – bởi vì trong một tình huống tâm liệu pháp, bạn phải đưa tất cả những phần bị phủ nhận lên bề mặt. Nếu ai đó đã và đang phủ nhận sự giận giữ của mình, nó phải được cho phép trong một tình huống tâm lý trị liệu. Chỉ khi đó tâm liệu pháp mới hữu ích, nó mới có tính trị liệu, nó mới có thể chữa trị bạn. Nó phải mở tất cả mọi vết thương của bạn.

 

Nhiều mủ bắt đầu tuôn ra. Nếu bạn quan sát "nhóm đối mặt",  bạn sẽ cảm thấy buồn nôn.  Bạn sẽ cảm thấy buồn nôn, bởi vì bạn sẽ thấy nhiều thú tính như thế đi ra ngoài; bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng, những con người lại có thể là những con vật như thế. Nhưng cái thú tính đó cũng ở bên trong bạn nữa, nó chỉ bị kìm nén mà thôi. Bằng sự kìm nén, bạn không thể giải tan nó.

 

Trong "nhóm đối mặt"  –  đó là nghĩa của từ "đối mặt" [34]  – bạn phải "đối mặt"  với chính mình trong tính toàn thể của bạn. Bạn phải đưa ra ngoài tất cả những gì bị kìm nén – bạn phải đưa ra ngoài tất cả, không đánh giá cái gì là tốt, cái gì là xấu. Và bỗng nhiên, bạn thấy những con vật to lớn đang gầm rú bên trong bạn. Chúng nó thì bạo động [violent],[35] và bạn đã từng được dạy là hãy bất bạo động. Sự bất bạo động của bạn đã kìm nén sự bạo động của bạn. Cơn cuồng nộ [36] dữ dội, không có lý do nào cả, sẽ khởi lên. Bạn sẽ bắt đầu  đánh vào tường; bạn có thể bắt đầu đánh vào chính mình. Và bạn sẽ nói, "Tôi đang làm gì vậy? Trước đây tôi chưa bao giờ làm như thế. Nó đang đến từ đâu?" Nhưng nó đang đến trong những đợt triều cường, trong những đợt sóng lớn. Và toàn bộ quá trình là cứ để cho nó "là thế".

 

Khi tất cả những phần mà đã bị kìm nén – tình dục của bạn, sự giận dữ của bạn, sự tham lam của bạn, sự đố kỵ của bạn, sự cuồng nộ của bạn – khi tất cả mọi phần đó đã được diễn đạt, một sự trầm tĩnh to lớn khởi lên, sự im lặng theo sau cơn bão.

 

Quần chúng không thể hiểu điều này. Thực ra,  họ rất cảnh giác. Họ cũng không muốn hiểu, bởi vì hiểu có nghĩa là họ sẽ phải nhìn vào bên trong, và họ sẽ phát hiện ra những thứ tương tự bên trong chính họ.

 

Tại Pune có một ít nhóm, và tôi đang quyết định xem là người ta nên tham dự vào nhóm nào, và trong thứ tự nào. Những nhóm này là những liệu pháp; cho nên trước hết những liệu pháp im lặng được sử dụng, những liệu pháp thiền được sử dụng. Đối với những ai mà không thể thành công với  chúng, rồi thì những liệu pháp năng động hơn sẽ được sử dụng. Nếu ngay cả cái đó cũng chưa đủ, thì những liệu pháp khác nữa sẽ được sử dụng với  họ, trong đó, họ có thể đánh vào gối, quát tháo, la hét, nhưng không chạm vào bất cứ ai. Thường khi, chừng này là đủ.

 

Hiếm khi có một người mà vẫn cần cái gì đó thêm, chưa được tẩy sạch. Trong trường hợp đó, dành cho những người này có những liệu pháp mà ở đó họ được phép có những "đối mặt" vật lý. Nhưng có một nhà liệu pháp để bảo đảm rằng không có gì tác hại đến bất cứ ai. Và những người này được đòi hỏi phải ký vào một biểu mẫu rằng, họ đang tự mình chấp nhận một liệu pháp nào đó – nếu họ không muốn tham dự, họ không cần phải tham dự. Nó là sự lựa chọn cá nhân của họ.

 

Những liệu pháp này giúp những người này hết sức nhiều. Và trong suốt tất cả những liệu pháp này, bất cứ cái gì mà họ đang làm, họ phải thường trực nhớ chứng kiến – đó là cái phần mà thế giới chưa từng biết tới – rằng cho dù họ đang đánh ai đó, bên trong (luôn) có một người quan sát. Và sau khi đánh nhau, họ sẽ ôm hôn nhau và kêu khóc, và lòng từ bi lớn lao sẽ đi ra ngoài.

 

Trong những liệu pháp tình dục, tôi hỏi những người đàn ông và đàn bà về kinh nghiệm của họ : " Kinh nghiệm của bạn là gì? Bạn đã được gì từ nó?" Và, thật ngạc nhiên, một lần nữa. Một phụ nữ bảo tôi rằng, cô đã luôn nằm mơ rằng cô bị hãm hiếp, và cô thức dậy giữa đêm, sợ hãi, run rẩy, đầm đìa mồ hôi. Nó là một giấc mơ thường xuyên trở đi trở lại. Nhưng sau liệu pháp này, giấc mơ biến đi và giấc ngủ của cô đã trở nên im lặng và êm ái.

 

Trong nhóm, cô không phải là người bị hãm hiếp, nhưng trong liệu pháp tình dục, cô là tham dự viên. Nó như là trò chơi, không ai đang bị hãm hiếp. Không ai bị cưỡng bách trái với ý muốn của mình. Và nếu bất cứ ai muốn ra khỏi nó ở bất cứ khoảnh khắc nào, anh ta (hay cô ta) tự do đi ra khỏi nó.

 

Hãy nhớ, những sinh hoạt nhóm này không phải là cứu cánh,  chúng chỉ chuẩn bị cho bạn bước vào thiền định. Chúng không phải là mục tiêu; chúng chỉ là những phương tiện đơn giản để cất bỏ những "hư tổn" [37] của quá khứ. Một khi bạn đã ném ra ngoài cái "hệ thống" [system][38]  của bạn tất cả những gì mà bạn đã luôn kìm nén, tôi phải dẫn bạn vào vào trong "sự cảnh giác" [watchfulness].[39] Bây giờ nó sẽ dễ quan sát hơn.

 

Nhưng bạn không nên trở thành một người "nghiện nhóm" – một groupie. Bây giờ trên thế giới có những người "nghiện nhóm";  họ đi từ nhóm này sang nhóm nọ. Khi một đợt "đối mặt" hoàn tất, họ làm một cuộc marathon khác, rồi tâm liệu pháp gestalt, rồi cái này, và cái kia … Sau chỉ một vài ngày, sự ngứa ngáy khởi lên – bởi vì biết "biểu hiện" [express][40] ở đâu? Trong xã hội bình thường, họ không thể biểu hiện,  họ phải kìm nén. Do vậy, nhóm  trở thành một lối thoát. Xã hội bình thường ép buộc bạn phải kìm nén, nhóm giúp bạn biểu hiện, nhưng bạn không thực sự phát triển. Bạn sẽ quay trở lại xã hội bình thường, rồi lại kìm nén.

 

Đó là nơi mà công xã này khác với những tổ chức giống như Esalen. Chúng chấm dứt với những nhóm – chúng tôi bắt đầu với nhóm. Nơi mà họ chấm dứt, chính xác đó là cái điểm mà chúng tôi bắt đầu.

 

Và không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên mà hằng ngàn những nhà liệu pháp đã trở nên quan tâm đến công việc của tôi. Trong số những sannyasin của tôi, nhóm lớn nhất từ bất cứ nghề nghiệp nào là nhóm của những nhà tâm liệu pháp. Bây giờ khắp thế giới, một nhu cầu lớn được cảm nhận: sinh hoạt "đối mặt", liệu pháp "cơ bản",  gestalt – chúng có thể giúp chút ít để trút gánh nặng cho mọi người, nhưng chúng không thể giúp để làm cho họ thành những vị Phật. Chúng không thể giúp họ trở thành "tỉnh thức" [awakened][41]

 

PHÁT TRIỂN ĐẠO VIỆN

 

[Vào tháng 3/1976, việc tái thiết kế và canh tân nhiều tòa nhà mới kiếm được đã hoàn tất. Osho đặt tên những tòa nhà này theo tên những nhà huyền môn (thần bí) chứng ngộ:  Saint Francis, Jesus, Eckhart, và Krishna. Cho những cuộc nói chuyện buổi sáng, ông xuất hiện trong Thính đường Trang Tử, nơi mà một mạng lưới chống muỗi vây quanh một veranda hình cầu nối liền với thất của ông. Vào tháng 3/1977, việc xây dựng Phật Đường được hoàn tất; nó có thể chứa được nhiều người hơn trong những buổi nói chuyện bằng Anh ngữ của Osho.  Những phòng ban cho công trình của đạo viện bao gồm : phòng xuất bản,  phòng báo chí, phòng thủ công, một phòng âm nhạc,  phòng thiết bị làm màn lụa, một cửa tiệm y phục, và một cửa tiệm mộc mà cũng làm nhạc cụ. Và vào tháng 8/1977, có một lò bánh và những studio để làm nữ trang, đồ gốm và hàng dệt.]

 

Nơi này là một "nơi họp chợ".[42] Bạn có thể tìm thấy bất cứ nơi nào khác mà giống như cái chợ hơn? Tôi đã có thể tạo ra cái ashram một nơi nào đó trong Hy mã Lạp sơn. Tôi yêu Hy mã Lạp sơn;  đối với tôi, đó là một sự hy sinh nếu không ở trong Hy mã Lạp sơn. Nhưng vì một lý do nhất định, tôi đã không tạo ra cái ashram của tôi trong Hy mã Lạp sơn.

 

Tôi muốn vẫn là thành phần của cái chợ.  Và cái ashram này được điều hành sao cho nó gần như là thành phần của một nơi họp chợ.  Đó là lý do tại sao những người Ấn rất bực bội – họ không thể hiểu. Họ đã biết đến những ashram trong nhiều thế kỷ, nhưng cái ashram này thì vượt quá tầm hiểu biết của họ. Họ không thể nghĩ rằng, bạn phải trả tiền để nghe những bài giảng tôn giáo. Họ luôn luôn dự nghe miễn phí – không chỉ miễn phí, mà sau bài pháp thoại, ashram phân phát prasad, thực phẩm và bánh kẹo nữa. Nhiều người đi nghe pháp thoại không phải vì pháp thoại,  mà để nhận  prasad.

 

Ở đây bạn phải trả tiền. Tôi đang làm cái gì vậy? Tôi muốn nó tuyệt đối là một phần của cái chợ, bởi vì tôi muốn những sannyasin của tôi không dời vào trong những tu viện (kín). Họ phải lưu lại thế gian. Thiền định của họ nên phát triển trong thế gian, thiền định của họ không nên trở thành "trốn chạy" [escapist][43]. Cho nên, bất cứ sự bình an nào mà bạn đang tìm thấy ở đây,  bạn sẽ có thể lưu giữ nó bất cứ nơi nào bạn đi. Sẽ không có vấn đề nào, không chút nào cả. Tôi đã và đang xoay xở, trong một cách thức sao cho tất cả những gì có thể khuấy động bạn bất cứ nơi nào, đều có mặt ở đây!

 

Toàn bộ nỗ lực của tôi ở đây là tạo ra một thế giới thu nhỏ, nơi mà tiền bạc tuyệt đối được chấp nhận, nơi mà phụ nữ và đàn ông sống với nhau trong niềm vui, trong lễ hội,  không sợ hãi, nơi mà tất cả những gì diễn tiến trên thế giới cũng tiếp tục và, kèm theo đó,  sự thiền định tăng trưởng. Nó trở nên mỗi ngày một mạnh mẽ hơn, bởi vì tất cả những thách thức đều ở đó.

 

Bạn có thể đi bất cứ nơi nào mà bạn thích. Không ai có thể tước đi sự bình an của bạn. Sự im lặng của bạn là của bạn! Không phải nhờ tôi mà bạn có nó. Bạn đã kiếm được nó, bạn đã đạt tới nó.

 

SÁCH NHIỄU.

 

[Với lượng khách viếng thăm từ phương Tây ngày càng tăng,  những vụ sách nhiễu người nước ngoài, nhất là phụ nữ, càng gia tăng. Những phô bày âu yếm giữa đàn ông và phụ nữ, và thậm chí việc mặc trang phục không có tay áo, được xem như là "khiêu khích" [44] trong bối cảnh nền văn hóa bị ức chế [45] về tình dục của Ấn Độ. Và những phê bình thường xuyên của Osho nhằm vào nền chính trị và sự tham nhũng, thối nát của Ấn Độ làm "nhức đầu" những quan chức chính phủ ở mọi cấp. Họ bắt đầu khởi động một loạt những biện pháp trấn áp chống lại ashram, bao gồm những hạn chế trên việc xây cất và từ chối những visa du lịch đối với người nước ngoài, những người này ghi đích danh ashram như là nơi đến của họ. ]

 

 

Tôi không thể được xã hội ủng hộ. Việc tôi đang tồn tại là một phép mầu đích thực, nó rất phi logic. Tôi không nên có mặt ở đây chút nào. Xã hội không ủng hộ tôi, nó không thể ủng hộ tôi.  Trong mọi cách có thể, nó sẽ tạo ra – nó đang tạo ra – những chướng ngại cho công trình của tôi.

 

Chỉ mới hôm kia, tôi đọc trên một tờ nhật báo, một người đã gợi ý với chính phủ rằng tôi nên bị trục xuất khỏi Ấn Độ. Ông ta hẳn là một người rất tôn giáo, bởi vì ông ta nói tôi đang hủy diệt tôn giáo. Và ông ta không thỏa mãn với việc chỉ trục xuất tôi – ông ta gợi ý, rằng phải cắt cái lưỡi của tôi đi, để cho tôi không thể nói; và phải cắt hai bàn tay tôi, để tôi không thể viết. Và ông ta nghĩ rằng ông ta là một người tôn giáo!

 

Có gì là sai trái trong việc ôm hôn [hug][46] hay hôn [kiss][47] một người mà bạn yêu? Đúng là đừng áp đạt cái hôn của bạn lên bất cứ ai; cái đó thật là xấu xa – và đó là cái mà những người Ấn tiếp tục làm. Và những sannyasin nữ của tôi đều nhận biết điều đó. Nếu bạn ở đó tại nơi họp chợ,  bạn sẽ thấy những người Ấn hành xử thực là xấu xa. Họ sẽ véo vào mông bạn. Thấy chưa,  cái đó là xấu xa. Họ sẽ chà xát cơ thể họ vào cơ thể bạn – cái đó là xấu xa. Họ sẽ nhìn vào bạn như thể là họ muốn nuốt sống bạn – cái đó là xấu xa. Nhưng cái hành vi đó thì được họ chấp nhận, nó được xem là hoàn toàn tốt.

 

Nếu bạn yêu một người, và bạn nắm tay, ôm hôn họ, thì đó là chuyện riêng của bạn. Tại sao những người khác lại cảm thấy bị xúc phạm chứ? Nếu họ cảm thấy bị xúc phạm, thì có một cái gì không ổn với họ. Có lẽ họ đang cảm thấy ghen tỵ, nhưng họ không thể bày tỏ sự ghen tỵ của họ, nên họ trở nên tức giận. Có lẽ họ cũng muốn ôm hôn ai đó, nhưng họ không có can đảm; họ sợ xã hội. Do vậy,  họ cảm thấy rất giận dữ với bạn. Cái mà họ không thể làm, họ không muốn ai khác làm.

 

CÁI "THỊ KIẾN"  VỀ MỘT  CÔNG XÃ MỚI

 

[Trong những bài nói chuyện của mình, Osho bắt đầu nói về việc tìm ra một nơi biệt lập,  ở đó công trình của ông có thể diễn tiến mà không bị sách nhiễu và can thiệp. Một cuộc tìm kiếm được khởi động  – tìm một khu đất rộng tại vùng quê Ấn Độ, nơi mà một "công xã mới" có thể được xây dựng và những chiều kích tâm linh của công trình có thể đi sâu hơn.]

 

Gurdjieff [48]đã sống một cuộc đời rất bí ẩn; nó không công khai. Giáo phái  của ông là một giáo phái "bí mật".  Cái gì đang xảy ra ở đó, người ta chỉ đoán mò thôi.

 

Và đó là cái sắp xảy ra tại giai đoạn mới của công trình của tôi. Công xã của tôi sẽ trở nên "bí mật", ngầm dưới đất. Nó sẽ có một "mặt nổi" [49] bên ngoài: những thợ dệt, thợ mộc, và thợ gốm … cái đó sẽ là cái "mặt nổi". Những người sẽ đến như là khách thăm, chúng ta sẽ có một phòng trưng bày đẹp dành cho họ; họ có thể mua những đồ vật. Họ có thể thấy tính sáng tạo của những sannyasin – những bức họa, những cuốn sách, đồ gỗ. Họ có thể được đưa đi tham quan xung quanh – một cái hồ đẹp, bể bơi, một khách sạn 5 sao dành cho họ – nhưng họ sẽ không biết cái gì đang thực sự xảy ra. Những cái mà sẽ xảy ra, tất cả sẽ hầu như đều ngầm dưới đất. Nó phải ngầm dười đất, nếu không, nó không thể xảy ra.

 

Tôi có một ít bí mật để trao truyền cho bạn, và tôi không muốn chết trước khi tôi đã trao truyền chúng – bởi vì tôi không biết bất cứ ai khác, bây giờ còn sống trên thế giới, mà có thể làm công việc đó. Tôi có những bí mật từ Lão giáo, những bí mật từ Mật tông,  những bí mật từ Yoga, những bí mật từ đạo Sufi, những bí mật từ những vị đạo sư Zen.  Tôi đã sống trong hầu như mọi truyền thống của thế giới ; tôi đã là một kẻ lang thang trong nhiều đời kiếp. Tôi đã thu thập nhiều mật ngọt từ nhiều bông hoa. Và chẳng sớm thì muộn, thời điểm sẽ tới, khi mà tôi sẽ phải ra đi – và tôi sẽ không thể nhập trở lại vào trong thân xác. Đây sẽ là kiếp sau cùng của tôi. Tất cả mật ngọt mà tôi đã thu thập, tôi muốn chia sẻ với bạn, để bạn có thể chia sẻ nó với những người khác, để cho nó không bị "thất truyền."

 

Đây sẽ là một công trình rất bí mật; do vậy,  tôi không thể nói về nó. Tôi nghĩ, tôi đã nói quá nhiều! Lẽ ra, tôi không nên nói ngay cả cái này. Công trình sẽ chỉ dành cho những ai hoàn toàn tận hiến.

 

Ngay bây giờ, chúng ta có một văn phòng báo chí để làm cho càng nhiều người càng tốt nhận biết về cái hiện tượng đang xảy ra ở đây. Nhưng tại cái công xã mới, công trình thực thụ sẽ đơn giản biến đi khỏi đôi mắt của thế giới. Văn phòng báo chí sẽ vận hành – nó sẽ vận hành vì những mục đích khác. Người ta sẽ tiếp tục đến, bởi vì chúng ta phải chọn ra trong số những vị khách ; chúng ta phải mời những người mà có thể là những tham dự viên, những người mà có thể "hòa tan" [50] trong công xã. Nhưng công trình thực thụ sẽ là hoàn toàn bí mật. Nó sẽ là chuyện "nội bộ" – giữa các bạn và tôi.

 

Và cũng sẽ không có nhiều "chuyện trò" giữa các bạn và tôi, nữa. Mỗi lúc tôi càng trở nên im lặng, bởi vì sự giao cảm thực thụ chỉ có được thông qua sự im lặng, không phải qua lời nói. Khi bạn đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận năng lượng, tôi sẽ trở nên ngày càng im lặng hơn.  Nhưng tôi đang giữ một kho báu lớn cho bạn. Hãy cởi mở, sẵn sàng  tiếp nhận …

 

Tất cả những gì đẹp đẽ và tất cả những gì vĩ đại trong lịch sử nhân loại đều đã xảy ra chỉ thông qua một ít người mà họ góp năng lượng của họ lại với nhau cho cuộc thám hiểm nội tại. Công xã [commune][51] của tôi sẽ là một trường huyền môn cho việc thám hiểm bên trong. Nó là cuộc mạo hiểm vĩ đại nhất từng có, và cũng là vũ điệu vĩ đại nhất nữa.

 

NHỮNG SATSANGS IM LẶNG VÀ NHỮNG BÌNH  GIẢNG VỀ  KINH PHÁP CÚ

(DHAMAMMPADA) CỦA ĐỨC PHẬT

 

[Vào tháng 6/1979, Osho chủ trì một cuộc thí nghiệm 10 ngày trong giao cảm thầm lặng, hay còn gọi là satsang. Ông xuất hiện tại Phật đường và ngồi với hội chúng  trong một giờ với âm nhạc và thiền im lặng thay vì nói pháp. Vào 21/6, Osho giới thiệu loạt bài 12 phần, bao gồm những bình giảng của ông về Kinh Pháp cú [52] của Đức Phật.]

 

Lời nói đang trở nên ngày càng khó khăn với tôi. Việc nói năng đang trở nên ngày càng là một nỗ lực. Tôi phải nói cái gì đó nên tôi tiếp tục nói cái gì đó với bạn. Nhưng tôi muốn bạn chuẩn bị sẵn sàng càng sớm càng tốt để chúng ta có thể chỉ đơn giản ngồi trong im lặng…  lắng nghe những con chim và những bài ca của chúng... hay chỉ lắng nghe tiếng đập trái tim của riêng bạn … chỉ có mặt ở đây, không làm gì cả…

 

Hãy chuẩn bị càng sớm càng tốt, bởi vì tôi có thể ngừng nói bất cứ ngày nào. Và hãy để cho tin tức truyền đi tới mọi xó xỉnh và mọi góc của thế giới: những ai muốn hiểu tôi chỉ qua lời nói, họ nên đến sớm, bởi vì tôi có thể ngừng nói bất cứ ngày nào. Một  cách không dự đoán trước, bất cứ ngày nào, nó có thể xảy ra – nó có thể xảy ra thậm chí giữa một câu. Rồi thì  tôi sẽ không hoàn tất cái câu đó! Rồi,  nó sẽ treo lơ lửng mãi mãi … không hoàn chỉnh.

Nhưng lần này các bạn đã kéo tôi lại.

 

Những lời nói này của Đức Phật được gọi là Dhammapada…

 

CUỘC MƯU SÁT.

 

[Vào 22/5/1980, Vilas Tupe, một thành viên của một nhóm Hindu Chính thống  [53] ném một con dao vào Osho trong khi ông đang nói chuyện vào buổi sáng. Cảnh sát địa phương, do đã được cảnh báo,  có mặt trong thính đường khi sự việc xảy ra. Sau khi cảnh sát giải Tupe đi và đưa y vào tù, Osho tiếp tục bài nói của mình. Sau đó, do sự vận động và can thiệp của những quan chức cảnh sát và những thành viên thuộc nhóm của Vilas Tupe, vụ án bị "chìm xuồng";  Tupe được phóng thích mà không bị kết tội gì cả. Một vài tuần lễ sau đó, Osho giải thích cái đã xảy ra.]

 

Vị thẩm phán của Pune đã ra  phán quyết liên quan đến trường hợp của một "người điên"  mà đã ném một con dao găm vào tôi, hiển nhiên là có ý định giết tôi. Ông ta đã trả tự do cho y  – cái lý do căn bản nhất mà ông đưa ra – thì rất đáng xem xét. Tôi cười vào nó, tôi thưởng thức nó! Cái lý do mà ông ta đã phóng thích y, là: nếu đó là một nỗ lực cố ý để mưu sát tôi, thì có lẽ tôi đã không thể tiếp tục bài nói của mình! Ai có thể tiếp tục nói chuyện khi ai đó đang cố mưu sát bạn? Nhưng ông ta không biết tôi. Có lẽ tôi đã tiếp tục, ngay cả nếu tôi đã chết – có lẽ tôi đã không kết thúc (bài nói) trước 10 giờ!

 

Nhưng ông ta không thể hiểu – và tôi có thể hiểu rằng, ông ta không thể hiểu. Khi ai đó đang cố giết bạn, bạn có thể tiếp tục ung dung tiếp tục nói chuyện không? Luận  cứ của ông xem ra rất hợp logic.  Cho nên, phải nói gì với quần chúng bình thường? Thậm chí một thẩm phán có giáo dục cũng suy nghĩ một cách  tương tự.

 

CUỘC MỞ RỘNG TOÀN CẦU

 

[Vào cuối năm 1980 và đầu năm 1981, một trung tâm được thiết lập tại Mỹ để phát hành những cuốn sách, băng ghi âm, băng ghi hình của Osho. Những sannyasin ở hải ngoại được động viên hỗ trợ những trung tâm thiền và công xã địa phương. Có những chương trình để huấn luyện những tân trưởng nhóm.  Tại London vào mùa xuân năm 1981, một cuộc "thí điểm" [sampling][54] gồm 2 ngày thiền định và những " khóa hội thảo"[55] gọi là "Biến cố tháng 3", được tổ chức và lôi cuốn khoảng 100 tham dự viên thông qua sự quảng cáo, bao gồm những tấm biển trên những xe buýt và tàu điện ngầm London. Tiếp đó là những "biến cố" tương tự tại những thủ đô khác trên thế giới. ]

 

Nỗ lực của tôi không phải chỉ là để tạo ra một Phật trường ở đây, mà là tạo ra những ốc đảo nhỏ khắp thế giới. Tôi không muốn chỉ bó hẹp khả tính to lớn này vào trong cái công xã nhỏ bé này. Công xã này sẽ là suối nguồn,[56] nhưng nó sẽ có những chi nhánh khắp thế giới. Nó sẽ là cái gốc rễ, nhưng nó sắp trở thành một cây to. Nó sẽ vươn tới mọi đất nước, nó sẽ vươn tới mọi con người tiềm năng. Chúng ta sẽ tạo ra những công xã nhỏ, những trung tâm nhỏ khắp thế giới.

 

Hãy ở trong thế giới, nhưng đừng thuộc về nó. Hãy sống trong thế giới, nhưng đừng cho phép thế giới sống trong bạn. Đó là thông điệp của tôi. [57]

 

Có một Thiền ngữ: " Những con ngỗng trời không có ý định ném cái ánh phản chiếu của chúng. Nước không chủ ý muốn nhận hình ảnh của chúng."

 

Con ngỗng trời không có ước vọng ném cái phản chiếu của nó trên mặt nước, và nước không có ước vọng hay chủ ý muốn nhận hình ảnh của nó – mặc dù điều đó xảy ra! Khi con ngỗng trời bay, nước phản chiếu nó. Sự phản chiếu là ở đó, hình ảnh là ở đó, nhưng nước không chủ ý phản chiếu và con ngỗng trời cũng không ao ước được phản chiếu.

 

Đây nên là cái phương cách của những sannyasin của tôi. Hãy ở trong thế gian, hãy sống trong thế gian, hãy sống một cách toàn bộ, không tham vọng, không dục vọng – bởi vì mọi ham muốn đều làm bạn xao lãng khỏi việc sống, mọi tham vọng đều hy sinh hiện tại. Đừng tham lam, bởi vì sự tham lam đưa bạn vào tương lai; đừng chiếm hữu, bởi vì sự chiếm hữu luôn khiến bạn níu vào quá khứ. Một người muốn sống trong hiện tại phải thóat khỏi sự tham lam, tính chiếm  hữu, tham vọng, dục vọng.

 

Và đó là cái mà tôi gọi là toàn bộ nghệ thuật của thiền định. Hãy nhận biết, hãy cảnh giác,  sao cho mọi tên trộm này không có khả tính nào để bước vào và làm ô nhiễm bạn. Hãy giữ cái tâm "thiền",  nhưng hãy ở trong thế gian. Và đây là kinh nghiệm của tôi: thế gian giúp đỡ rất to lớn – nó giúp hết sức nhiều, để bạn đạt tới cái tâm "thiền."  Nó cho bạn tất cả cơ hội để bị xao lãng,  nhưng nếu bạn không bị xao lãng,  thì mỗi thành công trở thành một niềm vui lớn lao. Bạn vẫn "qui trung tâm" [centered],[58] bạn trở thành trung tâm của cơn lốc. Cơn lốc tiếp tục gầm rú xung quanh bạn, nhưng trung tâm của bạn vẫn không bị hề hấn gì.

 

Đó là cách của một sannyasin thực thụ: ở trong thế gian, nhưng vẫn không bị đụng chạm, không bị ảnh hưởng bởi nó.

 

TRONG IM LẶNG

 

[Vào 10/4/1981,Osho gởi một thông điệp rằng, ông đang bước vào giai đoạn tối hậu của công trình của mình, và rằng, từ nhật kỳ đó, ông sẽ chỉ nói thông qua sự im lặng. Ông tiếp tục gặp gỡ với thư ký riêng của ông, nhưng không xuất hiện cho đến 3 tuần về sau, khi mà những satsang được tiếp tục lại, và Osho xuất hiện trong thiền phòng để ngồi im lặng, với các đệ tử và những khách viếng thăm. Một bài thánh ca Phật giáo cổ xưa được hát ở đầu của những cuộc họp mặt,  và chúng kết thúc với âm nhạc, ca hát,  nhảy múa.

 

Trong khi đó, sức khỏe của Osho đã trở nên ngày càng mỏng manh. Thêm vào bệnh dị ứng, bây giờ ông bị những cơn đau lưng nghiêm trọng, và những bác sĩ quan ngại rằng, ông có thể cần phẫu thuật ở một thời điểm nào đó. Mối quan ngại của họ gia tăng, khi một bộ phận hình đĩa bị sa xuống,[59] [thoát vị đĩa đệm] và có nguy cơ tiềm năng gây hư tổn thần kinh nếu nó bị trầm trọng thêm. Người trợ tá cho Ma Anand Sheela, thư ký riêng của Osho,  sắp xếp để ông tới Mỹ nơi mà ông có thể được điều trị nếu một khủng hoảng khác nẩy sinh. Vào 1/6/1981, ông bay từ Bombay tới New York với "bộ tham mưu" và ban y tế của ông. ]

 



[1] A five – piece conga drum band. 

[2] Neurotic.

[3] Talk rubbish.

[4] Available.

[5] A mess.

[6] Vision.

[7] Fight.

[8] Miss. Thiếu vắng.

[9] Depression.

[10] Vehicle.

[11] Available.

[12] Indicative.

[13] Essential religion.

[14] Naked.

[15] Asham.

[16] Alert.

[17] Feel.

[18] Agent.

[19] Pro and con.

[20] Major being.

[21] Proselytise.

[22] Workshops: Có nhiều nghĩa: 1. Phân xưởng. 2. Khóa hội thảo. [ seminar].

[23] Therapy.

[24] Group processes.

[25] Growth center.

[26] The growth group.

[27] Negative.

[28] Primal.

[29] Nudity.

[30] Outrage.

[31] Anticult groups.

[32] Commune.

[33] The masses.

[34] Encounter.

[35] Violent.

[36] Rage.

[37] The wrong. Sai trái.

[38] System.

[39] Watchfullness.

[40] Express.

[41] Awakened.

[42] Marketplace.

[43] Escapist.

[44] Provocative.

[45] Inhibited.

[46] Hug.

[47] Kiss.

   [48] George Gurdjieff: [1866- 1947] Một đạo sư có ảnh hưởng rất lớn. Ông tự nhận giáo pháp của mình là “ Kytô giáo bí truyền.”

[49] Façade.

[50] Dissolve.

   [51] Commune.

[52] Dhammapada.

[53] Fundamentalist.

[54] Sampling.

[55] Group workshops.

[56] Source.

[57] “Hãy ở trong thế giới, nhưng đừng thuộc về nó. Hãy sống trong thế giới, nhưng đừng cho phép thế giới sống trong bạn. Đó là thông điệp của tôi.” [ Osho]   Đây là một thông điệp rất đáng lưu ý. Nhân loại thường rơi vào 2 cực đoan : hoặc là “nhập thế” và bị kẹt cứng, chìm đắm trong thế gian; hoặc là “ xuất thế”, từ bỏ thế gian để hướng về một “ cõi xa xăm” nào đó. Con đường của Osho là vừa nhập thế, vừa xuất thế cùng một lúc. Nghe ra thì rất “ đơn giản”, nhưng lại cực kỳ khó khăn.

 
 

[58] Centered.

[59] Thoát vị đĩa đệm.

 

Đỗ Tư Nghĩa
Số lần đọc: 1996
Ngày đăng: 02.10.2012
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Tự Truyện Osho 9 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 8 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 7 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 6 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 5 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 4 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 3 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 2 - Đỗ Tư Nghĩa
Tự Truyện Osho 1 - Đỗ Tư Nghĩa
Mười Khuôn Mặt Văn Nghệ Hôm Nay 12 - Tạ Tỵ
Cùng một tác giả
Tự Thú 1 (chân dung)
Tự Thú 2 (chân dung)
Tự Thú 3 (chân dung)