Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.150
123.226.583
 
Quả táo đỏ và con rắn lục
Nguyễn Trung Dũng

 

 

 

Đong đưa con mắt, Niệm ngầm ý như bảo với Khản  “I need you”. Cái ghế “sofa”, mỗi đầu ghế là chỗ của Niệm và Khản ngồi. Khoảng cách giữa hai người thật gần, nếu họ quờ tay sẽ đụng chạm thân thể nhau. Khản nhận ra cái đong đưa dâm đãng của đôi mắt Niệm, hiểu ngay Niệm đang muốn “need” mình. Nhưng Khản vẫn giữ vẻ thản nhiên, bình tĩnh, trên nét mặt, để Niệm không thể đoán được ý nghĩ Khản đang nghĩ gì trong đầu. Niệm như một con kỳ nhông có cái lưỡi dài, cái lưỡi thè ra phụt trúng con mồi mỗi khi con kỳ nhông muốn bắt, nàng ngồi không yên nơi cái ghế nàng đang ngồi, cho nên cứ ngọ nguậy chân tay, lúng túng, bồn chồn. Xích gần Khản để dựa sát vào người Khản. không thể được. Vít đầu Khản rồi hôn chụt môi Khản, cũng khó đấy. Niệm lúc này như  con mèo đứng nhìn cục mỡ treo, muốn nhẩy phóng để chụp vẫn chụp không được cục mỡ, vì cục mỡõ cao quá tầm với, mèo hay Niệm đành ngó mỡ mà liếm mép bắt thèm.

 

Lạ thật. Khản đâu là hòn đá. Hòn đá nằm ì, Khản biết động đậy, biết nói và cười. Đúng ra, Khản phải là con mèo và Niệm phải là cục mỡ. Khản cần cục mỡ chứ cục mỡ không cần tới con mèo. Niệm cũng thừa hiểu Khản ngồi đó cố trấn áp nhục dục đang sôi sục như một con đê cố chặn nước lũ đổ về, nước sẽ phá đất vượt bờ đập.

 

Trong dấu diếm che đậy, Niệm nhìn ra cái thèm muốn ở Khản qua đôi mắt, qua thân thể run rẩy như chiếc lá trên cây khi có gió. Niệm nhận thấy quá rõ về điều đó như nhận ra quá rõ cơn đòi hỏi khao khát của chính mình ở vào lúc này. Vậy sao Khản không thể làm khác lại cứ ngồi nín thở, để cố đè nén cái muốn và thèm.

 

Căn phòng vắng. Ngồi tiếp chuyện với bạn của chồng, Niệm coi Khản như người tình hơn là bạn của Hiến. Khản thường đến thăm Hiến và Niệm. Có khi hẹn trước, có khi bất thần. Họ là những người cầm bút. Họ chơi với nhau qua chữ nghĩa. Họ kết tình thân qua trà rượu. Họ gặp gỡ đi lui đi tới  nhà nhau như nhà của mình. Và vì vậy, đối với Niệm, Khản không phải là khách xa lạ như những người bạn khác của chồng. Khá lâu rồi, Niệm đã có cảm tình với Khản. Cảm tình đi tới yêu đương, khoảng cách thật gần. Yêu đương rồi si mê, vật và người mà ta thích, ta muốn vật hoặc người đó là của riêng cho mình. Đấy là lúc ta muốn chiếm đoạt. Ở Niệm cũng thế, Niệm yêu và muốn chiếm đoạt thể xác Khản, chuyện phải đến sẽ đến. Nhục dục đôi khi chỉ là những cơn sóng nhẹ đưa đẩy tầu bè, nhưng lúc sóng lớn, tầu bè bị sóng đánh tới  nhận chìm. Niệm muốn mình hiện thân là ngọn sóng thần chụp xuống Khản, để nuốt Khản như miệng một con cá mập há rộng, táp gọn con mồi.

 

 

 

 

 

 

Nhúc nhích trên ghế nệm, Niệm ngồi không yên. Cái khuy cài ở ngực áo Niệm mặc, không biết do Niệm cố ý hay vô tình đã không cài, cho nên cái khuy đó để phanh, ngực Niệm hở. Hở, mắt Khản bắt thấy, mỗi khi Khản nhìn Niệm trong lúc nói chuyện. Niệm biết con mắt đó tới chỗ nó phải tới, và biết cả khi nó tới rồi, cái mặt Khản nom nghệt và đần. Chỉ có cách khêu gợi đó, Niệm thấy mới kéo được Khản ngã vào vòng tay mình, nên Niệm cố ý ngồi ngả nghiêng, để hai gò ngực không mang áo nịt, hở ra dưới lớp vải cái áo “chemise” cổ bẻ. Đánh lối đánh đó, Khản không còn cách đỡ, từ thối lui đến phải đầu hàng. Nhích mỗi nhích, Khản đã nhích cho gần đến Niệm trên cái “sofa” dài cho ba người ngồi. Niệm chỉ đợi Khản nhích gần, nhích càng gần, mỗi lần nhích, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, cuối cùng thì, đùi Khản đã kề sát đùi nàng. Nhắm mắt, co rút người, Niệm để mặc bàn tay Khản đi khắp nơi nó muốn đi, mút môi khi môi Khản muốn mút. Họ ngã chồng lên nhau trên cái “sofa” đệm. Đúng ra Khản sẽ đi đến cái chỗ phải đến, nhưng Khản lại không đến mà vội vã xuống xe khi xe ngừng ở trạm. Khản bật đứng lên, đầu óc tỉnh táo, nghĩ  rằng: “Niệm là vợ bạn mình. Vợ bạn mình thì mình không được quyền xúc phạm hạnh phúc gia đình của bạn”. Khản đã buông Niệm, đứng bật dậy, đúng lúc và kịp thời trước khi nhúng bàn tay vào bùn. Trên đường về, Khản suy nghĩ nhưng không trách Niệm. Khản hiểu tình dục ở Niệm chính là con rắn trong vườn địa đàng, nó hiện thân cho tội lỗi và xúi dục Eve ăn trái táo cấm,  để rồi từ đó, thánh thiện con người bị hủy diệt. Niệm chỉ vì thèm muốn thỏa mãn xác thịt theo nhu cầu bản năng, sự đòi hỏi thỏa mãn đó bình thường như ăn, uống, ngủ và làm tình của mọi sinh vật. Chỉ khác có điều Niệm làm sai là Niệm đi hoang khi nàng đã có chồng. Chuyện đó phải là chuyện của Hiến và Niệm chứ không thể là ai khác. Nhưng Niệm đã làm khác vì con rắn độc đã cất mình ngỏng đầu, xui khiến Niệm ăn trái cấm trong vườn cây Chúa dựng. Eve cắn quả táo phạm tội. Eve thấy được sự trần truồng xấu hổ.  Niệm không cắn nhằm trái cấm, nhưng việc ngoại tình do  mất tự chế bản thân, nàng đã vấp ngã khi chân đứng không vững.  Đằng nào thì cũng là tội.

 

Từ bữa đó, Khản không đến nhà Hiến nữa. Không đến vì ngại gặp Niệm, vì vết cứa của trái tim mình. Nhưng không đến không có nghĩa Khản quên được Niệm. Hình ảnh ngực Niệm với hai gò vú nẩy nở hở ra dưới lớp áo vải, Khản khó mà dùng tâm lực để đẩy nó bật ra ngoài óc não chàng. Chính vì thế, Khản tiếc đã không đi thẳng tới nơi phải tới. Thèm muốn thỏa mãn khoái lạc không đạt được, Khản thấy như người khát khô cần nước uống. Nhưng nước ở trước mặt, một kẻ lạc đường trên sa mạc, nhìn thấy nước, nước ở xa dưới tầm mắt nhìn, đi mãi vẫn chẳng gần, hóa ra kéo cái thèm khát nó dài thêm mãi. Cũng có lúc Khản tự trách mình, giá lúc đó, Khản cứ bừa tới, có lẽ rồi Khản sẽ thoải mái đầu óc hơn. Nhưng Khản thường tự mắng mình: “bậy bạ, không thể như thế được”. Đấy là hình phạt đã phạt Khản nhiều ngày sau đó.

 

Hiến bày cuộc tiệc rượu đãi bạn. Hiến không thể quên mà không mời Khản. Lần này, Khản muốn trốn chạy cũng không thể trốn chạy thoát. Cho nên, buổi chiều đó Khản đã tới. Khách chưa có ai vì  còn sớm. Niệm thì ra phố mua thêm đồ nhậu. Hiến bảo. Ngồi với bạn, Khản gợi chuyện để nói. Chuyện viết lách, chuyện về những người cầm bút ở xa ở gần, chuyện rơi tõm vào cái đề tài sinh lý. Khản khơi ra trước:

 

 

“Cậu đọc cuốn Lady Chatterley's Lover của Lawrence chưa?”.

“Rồi”.

“Cậu nghĩ gì về chuyện ngoại tình của Connie”.

“Chẳng cần gì để nghĩ cả. Connie có ăn nằm lén lút với người thợ rừng,  việc đó tất nhiên và phải đến”.

“Cậu cho là tất nhiên và phải đến à”.

“Dĩ nhiên. Khi một người chồng như Clifford bất lực, anh ta chẳng thể thỏa mãn những đòi hỏi ham muốn của vợ, Connie phải dành lại cái quyền đó qua tay người khác để thay thế chồng mình. Mình bảo tất nhiên và phải đến là như vậy”.

“Clifford biết vợ bậy bạ, nếu cậu là Clifford, cậu sẽ xử sự ra sao”.

“Phải coi đó là điều hợp lý. Phải chấp nhận việc làm của Connie. Dù biết là mình bị tổn thương ít hoặc nhiều danh dự. Còn như ích kỷ, cố chấp, Clifford sẽ nổi điên, ghen, tàn nhẫn hay lôi Connie ra tòa. Cái chuyện đến lúc đó thì mình chê anh chồng cà chớn này quá. Kết tội vợ ngoại tình sao không kết tội chính mình thường lăng nhăng trai gái, ăn ngủ với điếm đĩ, thỏa mãn bản thân, lại bắt đàn bà là vợ mình chịu thua thiệt”.

“So thế so sao được. Đàn ông có ngoại tình thì chưa thấy chết thằng Maroc nào. Nhưng đàn bà mà ngoại tình thì còn gì ra thể thống”.

“Xét về sinh lý, tình dục đàn ông đàn bà như nhau cả. Đói phải ăn, thèm phải giải quyết cơn thèm. Thiếu đem đắp cho đủ. Đấy mới là cái hợp lý đúng nhất. Cho nên, mình quan niệm nếu phái nam cần cái gì, phái nữ họ cũng cần cái đó. Như nhau kể cả tình dục”.

“Nếu là vợ cậu”.

“No problem”.

 

Cửa có tiếng khóa vặn. Hai người im khi Niệm bước vào. Niệm đưa mắt nhìn Khản mỉm cười rồi đi vào bếp. Khản ngó theo chiều ngó xuống căn phòng sau, nơi dùng để nấu nướng, nhớ  cái dáng vóc thân thể Niệm bữa ngồi sát gần nhau. Màu da thịt mơn mởn man mát của cặp đùi Niệm dưới lớp vải quần mỏng. Cái quần lụa may bó trẽn cặp đùi tròn lẳn của Niệm, nó đã hút dính đôi mắt Khản. Và nó còn mời mọc bàn tay Khản vờn xoa trên đó.

 

Từ bếp, Niệm gọi khẽ lên nhà nhờ Hiến giúp đỡ cái gì. Hiến đang bận “phone”, đưa mắt nhìn Khản, như bảo Khản thay mình tiếp tay với vợ.  Khản nhanh nhẹn đứng lên. Chẳng có gì nặng ngoài cái việc bưng nồi súp đặt lên bếp. Ở phòng tắm, Niệm đang tắm với cái cửa mở. Tưởng là Hiến vào, nhìn thấy Khản, Niệm vội quơ cái khăn lông tắm quàng vội vào người. Trước khi cái khăn được quàng quanh người Niệm, mắt Khản đã thấy trọn vẹn thân thể của Niệm. Bước ra khỏi phòng tắm, Niệm nhìn Khản cố làm ra vẻ tự nhiên, cười với cái cười để che dấu ngượng ngập.

 

Bữa ăn ngon với các món nấu và bia lon. Rượu có một chai. Ba người bạn quen từ Quận Cam xuống, một kẹt đi Sacramento nên không đến được. Còn hai cộng với Hiến, Khản và Niệm chặn chòi là năm người cả thẩy. Khi chai Remy Martin được khui, vườn cây trong khu nhà đã nhập nhoạng bóng tối. Cơn mưa dai dẳng từ buổi trưa đến xâm xẩm tối vẫn cứ giọt ngắn giọt dài. Nhưng hầu như chẳng ai bận tâm thời tiết ở bên ngoài vì lo ăn, lo uống và lo tán gẫu. Niệm ngồi lặng thinh nhìn hết người này qua người kia nghe họ thay

 

 

vì nói. Cái tính của Khản không ưa ồn ào, bàn cãi giữa một đám đông người. Cho nên gần suốt buổi, Khản chỉ cười góp mà không nhập chuyện. Ba bạn văn với ba khuynh hướng đối lập, vì thế, bắn phát súng khởi đầu, phát súng đó như phát súng lệnh, các xạ thủ nằm kế bên trong chiến lũy đã bóp cò khai hỏa. Vấn đề đưa ra nói như một trái ba lông đá dưới chân ba người, có lúc sút đi quá xa được lượm lại đá tiếp. Vấn đề văn chương thơ phú đáng lẽ chỉ nên từ tốn và nhã nhặn góp bàn những kiến thức vốn có của mỗi người, thì nó đã được biến thành một trận đấu khẩu với lời lẽ nặng như chì, to như  núi. Niệm kiên nhẫn ngồi nghe, chỉ lên tiếng như một lời can để giảm bớt cái không khí đã tới lúc quá căng. Niệm đã quá quen ngồi như thế giữa những người bạn của chồng đến chơi, ôn tồn vui vẻ lúc ban đầu, hùng hổ dữ tợn lúc nhập tiệc, cãi bằng thích, cãi lấy được, y như cuộc kéo co dây, rồi lại cười xòa đâu vào đấy. Cũng đôi ba lần, gặp ông khách nóng như lửa, kiêu như cọp rừng, ấu đá rồi bỏ về quên cả đóng dùm cánh cửa lớn.

 

Khản uống mà không ăn. Cái bát cái đũa vẫn sạch sẽ như lúc đem ra đặt ở bàn. Duy cái ly thủy tinh chân cao, Khản cầm lên để xuống thì đụng luôn tay. Chai Remy Martin rượu nồng độ trung bình đối với một người nghiện nặng, nhưng trung bình mà uống tì tì thì nồng độ đó nó được bồi cũng chẳng nhẹ đâu. Niệm đẩy đưa con mắt như ý bảo Khản “ăn đi chứ”, nhưng Khản chỉ gật gật cái đầu mà tay không thèm sờ tới đũa bát. Ba người móc đã hết ruột rồi, họ hả hê cười sau cuộc so găng giao hữu. Lại ăn và uống như nghỉ giải lao trước khi đi vào trận đấu khác. Đúng như vậy, thời gian dưỡng sức đâu đó năm mười phút, một vấn đề khác lại được châm ngòi nổ, và họ nổ ầm ầm như pháo kích đạn chày. Đến lúc này, Khản đã thấy ù tai. Ù tai bởi tiếng bạn bè đấu lý quá ư là lớn, bởi chất men rượu đã thấm bào mềm bao tử, nó bốc lên tới đỉnh đầu. Khản cố chống cái cần cổ nhưng cái sức chống yếu quá không đủ chống cái đầu trên cái cần cổ nó đứng thẳng được. Như một hòn bi kẹo cắm đầu cây que chẻ mảnh, cái  đầu của Khản cắm trên cây que chẻ mảnh đó, nó cứ lắc qua lắc lại chẳng sao giữ yên được. Niệm nhận ra và nói khẽ với chồng:

 “Anh Khản say rồi”

 Hiến hờ hững đáp:

“Nếu nó ngồi được cứ để nó ngồi. Chừng ngồi không vững, anh sẽ vực nó lên phòng cho nó nằm nghỉ”.

Khản nghe lọt Hiến và Niệm nhỏ to về mình, Khản lè nhè phản đối:

“Say cái con khỉ. Mình chưa say. Các cậu say thì có”.

 Không nói, óc Khản chưa bị phân tán nên còn tập trung nghị lực giữ được cái đầu đứng trên cái cổ, nói rồi, lý trí phóng ra ngoài, Khản gục liền ngay bàn. Hiến cười một tiếng lớn, đứng dậy sốc Khản đưa vào căn phòng ngủ, đặt Khản nằm xuống. Lại ra ngồi tiếp hai người bạn, lại trở lại câu chuyện đang nói dở, họ như cái phi cơ phóng pháo rời mặt đất bay thẳng lên bầu trời, thả xuống nơi phải thả những trái bom nặng ký. Đấy là vấn đề họ đang nói và nói với cái cần cổ cương căng như cổ gà trọi lúc đá.

 

Niệm vẫn ngồi ở cái ghế mình ngồi nơi bàn tiệc. Nói đúng ra, Niệm nể mà ngồi hơn là thích. Niệm không ưa ồn, còn Hiến sống lại thích nghi với mọi hoàn cảnh. Tiếp Khản, Hiến nói năng chừng mực vừa phải. Tiếp khách mà khách thuộc loại người ăn to nói lớn,

 

 

 

Hiến cũng ăn to nói lớn không chịu thua họ. Đấy là những trận lên đài đấu võ, Hiến tùy đối thủ mà thắt đai lưng. Bỗng, Niệm nghe cửa sau nhà hình như có ai vừa mở. Niệm ghé sát tai Hiến nói khẽ:

“Khách anh ạ”

Hiến bảo:

 “Ra xem ai”.

Hiến nói rồi Hiến lại tiếp câu chuyện Hiến đang kể. Niệm ra lát sau vô.

“Anh Khản đòi về”.

Hiến nghe nhăn mặt:

 “Nó đang say, đi đã không vững nói gì lái xe được mà về. Lại thêm mưa gió thế này, bộ nó muốn được cảnh sát nó lấy bằng còng tay hả”.

Niệm chưa kịp nghĩ ra cách nào để giải quyết. May thật may, Hiến đã bảo Niệm:

“Hay em chịu khó lái xe đứa hắn về. Tính cái thằng này nó bướng lắm. Đã quyết thì quyết đến cùng chứ không “one, two” gì cả”.

 

Phải co kéo chán, Niệm mới đẩy được Khản vào xe. Khản ngồi rồi vẫn còn lè nhè nói không đâu ra đâu cả. Tới lúc Niệm thấy Khản im bặt, biết Khản đã gục rồi. Con đường phố về đêm vắng vẻ. Dù có Khản ngồi ở bên cạnh, Niệm vẫn thấy sợ. Xe với tốc độ 35, Niệm vẫn mang cảm tưởng xe chạy nhanh quá. Kính chắn trước mặt, quạt nước lia qua lia lại liên tục. Vậy mà kính đóng hơi nên nom mờ mờ. Phải dùng tới máy “hít” nhả nóng, hơi mới tan, kính mới sáng rõ. Chừng như bắt cái lạnh làm tan cơn say, đi một thôi thì Khản tỉnh. Giọng đã bớt lè nhè, làm chủ được đầu óc rồi, Khản mới nói sau một tiếng cười nhèm nhẹp rượu:

 

“Sao lại mất công thế. Đã cho uống còn đưa về. Bận sau, Niệm cứ đem mấy thằng say quăng vào thùng rác cho nó tởn. Hơi đâu mà lo cho nó hả Niệm”.

Niệm nghe Khản nói thế thì khẽ bảo:

“Anh chứ người khác, em đã quẳng rồi. Quẳng nằm ở trong đó, tỉnh sẽ tự đẩy nắp chui ra mà bò về. Còn không mai sáng, xe rác nó đến nó đổ thùng, nó trút xuống vào thùng, nó chà nát như rơm”.

“Sao Niệm không nói thẳng là phân lại rơm. Phân để bón cây cối, cây cối đơm bông hoa, hoa hiến dâng đời cho đời đẹp. Nếu là hoa, Niệm biết anh muốn hóa thân làm loài hoa gì không”.

“Hỏi thế làm sao em biết được”.

“Hoa Lưu Ly Thảo. Tên Mỹ nó gọi là “Forget-Me-Not”.

“À. Đừng Quên Tôi. Ai quên ai mới được chứ”.

“Tự mà hiểu. Không hiểu được thì cứ tự mà tìm hiểu”.

“Thôi được. Còn chuyện này nữa, tiện đây cho hỏi luôn. Sao hôm ấy, nhẽ ra anh phải đi tới sao lại không đi tới, bỏ lúc gần tới, làm em thèm muốn chết. Tức và giận quá thể”.

“Có lẽ chưa ăn vẫn hơn là ăn rồi. Ăn rồi no đâm ra chán, chán hóa ghét, ghét hóa thù. Bữa đó còn được nhắc đến vì bữa đó mình chưa ăn no nên nó mới là dấu ấn một kỷ niệm đẹp. Nếu đã tơi bời hoa lá, nay mình nhớ đến, nhắc đến chắc là rùng mình khiếp đảm về cái tội thông dâm.  Vì sợ mất Hiến, nên anh kịp thời ngưng”.

 

 

 

“Còn em, em nghĩ khác. Đã không đấu đá thì thôi, đấu đá rồi phải có người thua kẻ thắng. Đánh nhau theo cái kiểu vờn chuột, đánh không ra đánh, thì thà về chùm chăn mà ngủ còn hơn. Hôm đó em giận anh không biết để đâu cho hết. Cho nhau chút đỉnh có xá gì sao lại bần tiện đến thế. Em tự ví mình như một kẻ ăn mày, xin đồng bạc lẻ mua bánh qua cơn đói, anh là kẻ bố thí móc ví chìa tờ giấy bạc ra đưa, lại không đưa, rút vội tay về không cho nữa, đó là hành động hắt hủi, bất nhẫn không thể chấp nhận được”.

“Em đã thuộc về Hiến. Nếu anh rộng lòng bố thí cho em như em ví, thì ngược lại, chính anh lại là kẻ giết người. Giết ai? Giết Hiến không bằng con dao mà bằng hành hạ tinh thần Hiến nếu Hiến biết rõ mọi chuyện”.

“Em đang trên đường đến nhà anh. Đêm nay, em cần đến anh. Còn anh, anh có cần em không”

“Không. Bản truyện viết không cần viết tiếp vì nó đã đến lúc phải dùng tới cái dấu chấm rồi. Tối mai, anh đáp chuyến bay đi Florida vì anh muốn xa Niệm và Hiến. Anh không thể ở lại vì anh biết có lúc anh không còn sức đẩy bật hình ảnh em ra ngoài óc não, thèm muốn thỏa mãn xác thịt, chiếm đoạt em từ tay Hiến, và bấy giờ thì...”.

“Thì...”.

“Thì anh phải tự giải quyết chính mình. Bằng hình phạt gì em biết không?”.

“Hãy nói”.

“Tự tử”.

“Điên”.

“Không còn cách nào ngoài cách đó. Tội lỗi xấu xa sẽ không bao giờ tha thứ mình nếu mình còn biết tự trọng. Thôi, đêm nay nói với em những lời tạ từ như thế cũng là lời tạm biệt vì tối mai, anh trả những gì của San Jose về lại San Jose. Bây giờ, em có thể ngừng xe cho anh xuống. Anh muốn lội bộ dưới những hạt nước này như nước tẩy sạch đầu óc thân thể anh trước khi anh đến vùng đất lạ”.

 

Biết không có cách nào ngăn được ý của Khản, Niệm buộc phải áp sát xe ở cạnh lề đường. Khản bước xuống đi lầm lũi dọc theo vỉa hè con phố vắng, trong nước mắt của Niệm dưới cơn mưa sụt sùi. Đêm không biết nói nên đêm im lặng .

 

 

Nguyễn Trung Dũng
Số lần đọc: 1784
Ngày đăng: 15.03.2013
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Khách sạn đá trắng - Hướng Dương
Để vui lòng bố - Nguyễn Trung Dũng
Sự nô lệ - Nguyễn Hồng Nhung
Còn đó những nỗi buồn - Nguyễn Phương
Blogger sợ chữ - Phan Trang Hy
Người treo cổ - Võ Công Liêm
Vì nó là bạn cháu! - Tuyết Linh
Ka ra ô kê - Võ Công Liêm
Cổ phần đêm 30 - Từ Sâm
Hoa trên sóng - Diệp Hồng Phương
Cùng một tác giả
Kẻ đầu hàng (truyện ngắn)
Tàn Theo Khói Thuốc. (truyện ngắn)
Người Tình Cô Đơn (truyện ngắn)
Dọn Chết (truyện ngắn)
Ngôi Nhà Ma Ở (truyện ngắn)
Người Tình (truyện ngắn)
Nỗi Buồn Của Mẹ (truyện ngắn)
Nhan Sắc Người Tình (truyện ngắn)
Đời Xin Có Nhau (truyện ngắn)
Bức Chân Dung (truyện ngắn)
Đêm Mùa Hè (truyện ngắn)
Cái Nạng (truyện ngắn)
Để vui lòng bố (truyện ngắn)
Đôi mắt (truyện ngắn)
Con nhện (truyện ngắn)
Tiền dâm hậu thú (truyện ngắn)
Chợt thấy mùa Xuân (truyện ngắn)