(Đàn ông đi chợ 3)
Cuối cùng, đàn ông đã có quyết định của mình.
"Chào bác sĩ..."
Đúng vậy. Người mà đàn ông tìm gặp chính là vị bác sĩ tài hoa kính mến của chúng ta.
"Tôi đến đây với một nguyện vọng... Tôi rất mong bác sĩ có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này. Được vậy, tôi vạn lần đội ơn bác sĩ..."
Luôn luôn là như vậy. Bác sĩ thường xuyên được cậy nhờ vì tài năng phi thường của mình. Khi mọi vị y sĩ khác đều đã lên tiếng "bó tay", bác sĩ vẫn không ngừng cố gắng giúp đỡ bệnh nhân. Với bác sĩ, không có giới hạn nào là không thể vượt qua, cũng như không bao giờ nên kìm hãm mình trong những giới hạn. Nhưng, liệu lần này, bác sĩ có thể?
Trước mặt bác sĩ là người đàn ông đã ngoài 40 tuổi. Nỗi muộn phiền ưu tư ánh lên rõ rệt trên những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện nơi vầng trán. Và đàn ông bắt đầu trải lòng với bác sĩ.
Như thường lệ, bác sĩ giở sổ ghi chép lại trọn vẹn từng lời bệnh nhân của mình.
* * *
Năm 40 tuổi, đàn ông vẫn chưa chịu lấy vợ cho mẹ vừa lòng...
“Giờ sự nghiệp, tài chánh của chú tốt như thế, còn chờ gì nữa hả?”
Lấy vợ! Đi đâu, gặp ai đàn ông cũng đều nghe mỗi hai từ ấy.
Đó thực sự là một nỗi ám ảnh thường trực của đàn ông.
Mỗi lần bị tra hỏi, trách cứ như thế, đàn ông vờ hờ hững, ngậm điếu thuốc lá, hít một hơi, lim dim. Có khi lại thả hồn ra ngoài ô cửa sổ. Né tránh đã dần trở thành một thói quen khi đàn ông gặp người thân, bạn bè.
Tại sao vậy? Vì sao lại như vậy?
“Chẳng vợ con thì cũng kiếm một cô bồ mà đỡ đần cho mình, nhà rộng thênh thang thế này…”
Sao lại không! Đàn ông muốn lắm chứ, khát khao lắm chứ. Nhưng cớ làm sao tìm mãi mà thứ gọi là tình yêu cứ bặt tăm nơi đâu chẳng ra một vết dấu.
Tình yêu là cái quái gì vậy? Sao đối với nhiều người, nó đến thật dễ dàng. Hay vờ như dễ dàng?
Khi bạn bè từng người từng người một đều đã yên bề gia thất, riêng đàn ông vẫn mãi loay hoay trong mớ câu hỏi không lời đáp ấy.
Tình yêu không thể là thứ muốn mà có được. Càng không phải là thứ có thể tạo ra, bán mua một cách dễ dàng. Sau cùng, đó là những điều còn lại đàn ông đúc rút ra suốt chặng đời cô đơn của mình.
Và ý nghĩ ấy đã đến vào một đêm hôm khuya khoắt trong ánh sáng lờ mờ loạng choạng của màn hình ti vi, thôi thúc đàn ông tìm gặp bác sĩ.
* * *
Bác sĩ tạm thời dừng bút ở đây.
“Anh nói đi, tôi nghe…”
“Vâng, thưa bác sĩ. Với tình yêu thì tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Nhưng cuộc sống hôn nhân vẫn luôn là điều hằng đêm tôi mơ ước. Tôi muốn bác sĩ giúp tôi…”
“Anh muốn có một người vợ hoàn hảo? Anh muốn tôi tạo ra cô ấy cho anh?” – Bác sĩ thốt lên trong một nỗi cảm thông dâng tràn.
Ánh mắt người đàn ông chợt sáng lên đôi chút rồi mờ lại.
“Không phải… Tôi đã từng thử rồi… Nhưng thất bại…”
Khi giọng nói ấy chùng xuống cũng là lúc quyết tâm giúp đỡ người đàn ông đáng thương này tăng lên bội phần trong bác sĩ.
“Tôi muốn được làm Chồng. Và cũng đồng thời là Vợ… Tôi muốn là Cha của các con tôi. Và đồng thời cũng là Mẹ của các con tôi…”
Bác sĩ rùng mình, cảm giác như một luồng điện vừa chạy dọc qua sống lưng.
“Tôi… tôi chưa hiểu ý của anh…”
“Tôi cũng không biết… chính xác phải làm như thế nào. Nhưng tôi mong bác sĩ giúp được…”
Hẳn là người đàn ông này đã hoàn toàn tuyệt vọng như lời anh ta nói. Liệu bác sĩ có thể làm gì để cứu chữa tâm hồn đã quá nhiều sứt mẻ kia?
Có lẽ bác sĩ cần thêm thời gian để suy nghĩ. Phải rồi, đây thật sự là một ca bệnh khó khăn. Nhưng nó không hoàn toàn là một căn bệnh. Chỉ có thứ duy nhất gặm nhấm trái tim con người từ bên trong ngày qua ngày - bác sĩ biết - chính là nỗi cô đơn vĩnh cửu.
“Tôi sẽ cố gắng…”
* * *
Rời phòng bệnh nhân, bác sĩ vẫn chìm trong suy tư của mình. Bước chân ông vô định cho đến khi chạm phải một giọng nói thân quen.
“Anh yêu, có chuyện gì vậy?”
Là vợ của bác sĩ. Người vợ thân yêu đồng cam cộng khổ với ông từ bấy lâu nay. Bà đang ngồi trên xe lăn, tay đan dở chiếc khăng quàng cổ cho ông giữ ấm khi mùa đông đang đến gần. Nhìn cảnh tượng đó, bác sĩ không khỏi mỉm cười:
“Không có gì đâu, bà xã…”
“Chắc chắc không phải thế. Người đàn ông ấy làm sao?”
“Ừ, anh ta quả là một người đàn ông khốn khổ…”
Và bác sĩ kể rõ sự tình cho vợ nghe.
Nghe xong, vợ bác sĩ dịu dàng:
“Nếu là vậy, em thấy mình thật may mắn khi gặp được anh…”
Lời nói - với bác sĩ - hệt như một liều thuốc có sức mạnh tuyệt vời. Vẫn là lời nói, khi thốt ra có thể làm mềm lòng bất cứ ai, dù trong cơn nóng giận đến thế nào. Nó có khả năng cứu vớt một linh hồn lạc lối đang ngập chìm vào tuyệt vọng. Nhưng cũng chính nó lại rất dễ dàng trở thành thứ thuốc độc đẩy người ta xuống vực thẳm hun hút sâu.
“Anh cũng có phước lắm mới lấy được người vợ như em…” – Bác sĩ đáp.
Tình yêu là cái quái gì vậy? Sao đối với nhiều người, nó đến thật dễ dàng. Hay vờ như dễ dàng?
Trong đầu bác sĩ chợt văng vẳng câu nói của đàn ông.
Riêng câu nói ấy khiến bác sĩ phải suy nghĩ rất nhiều. Làm thế nào để giúp được người đàn ông này đây? Vừa là Chồng và cũng đồng thời là Vợ…? Vừa làm Cha và cũng đồng thời là Mẹ…?
* * *
Tôi và em yêu nhau gần mười năm, từ những ngày còn học cấp ba cho đến khi tốt nghiệp đại học ra trường đi làm. Mười năm tìm hiểu nhau, trong mắt tôi em chắc chắn sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời.
Đám cưới trong mơ của chúng tôi diễn ra trong sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Sau cùng thì cái ngày tôi và em mong chờ cũng đã tới. Ngày tôi trở thành Chồng và em là Vợ. Những tháng ngày còn yêu nhau, tôi và em vẫn thường trìu mến thân mật gọi nhau “vợ vợ, chồng chồng”, nay thì giấc mơ đã trở thành hiện thực.
Tôi những tưởng mình sẽ mãi mãi sống trong cơn mơ đẹp đẽ này, nhưng nào phải vậy…
Mười năm yêu thương mặn nồng cũng không thể cứu vãn cuộc hôn nhân kéo dài vỏn vẹn mười tháng của em và tôi.
Là thật ư? Suốt mười tháng trời, tôi càng lúc càng thấy mình đang chung sống với một người hoàn toàn xa lạ. Em đây sao? Người tôi đã nguyện thề đầu ấp tay gối đây sao?
Từng ngày trôi qua, trước đôi mắt khắt khe của tôi luôn hiển hiện một con người biếng nhác, chây lười trong tổ ấm đang rất cần bàn tay phụ nữ vun vén chăm lo. Em ở trong đó, người phụ nữ của đời tôi, nhưng cơm canh chẳng khi nào thôi nguội lạnh.
Những mâu thuẫn mà bất cứ cặp đôi mới cưới nào cũng đều phải đối mặt càng lúc càng dầy. Em không hiểu tôi. Cũng như tôi đã chẳng thể nào hiểu được em.
Giá mà chúng ta trưởng thành sớm hơn.
Già mà chúng ta bao dung với nhau hơn.
Giá mà tình yêu của chúng ta không chết yểu vì cái tôi tủn mủn vụn vặt cùng những lo toan thường nhật.
Giá mà tôi nhận mình sai và đã không đánh em.
Giá mà…
* * *
[Chào anh! Còn lưu số em không?]
[Ồ, còn chứ. Khỏe không em gái, lâu rồi không liên lạc. Nhắn tin cho anh trai có việc gì không?]
[Dạ… Tuần sau là đám cưới em rồi. Anh đến dự nhé, anh trai kết nghĩa của em…]
[...Ừ…]
[Anh này…]
[…Ừ…]
[Sớm lấy vợ anh nhé…]
[…Ừ…]
* * *
“Liệu mình có trở thành vợ chồng không anh?”
“Sao lại không? Em phải tin anh chứ…”
“Em tin anh. Nhưng mà… người ta nói mối tình đầu thường không có kết quả…”
“…”
* * *
“Anh ổn chứ?” – Giọng nói thân quen của bác sĩ vang lên.
“Tôi đau đầu quá…”
Đàn ông đặt hai tay lên đầu, cảm giác vẫn còn choáng váng khi cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh.
“Được rồi, sau cùng tôi đã tổng hợp được liều thuốc hoàn hảo dành cho anh…”
Trên bàn, những ống xi -lanh được bác sĩ đặt ngay ngắn. Vừa nói bác sĩ vừa cầm một ống chứa đầy thứ thuốc màu hồng giơ lên cho đàn ông thấy.
“Đây là gì vậy bác sĩ?”
“Giấc mơ thứ tư, cũng là giấc mơ cuối cùng, giấc mơ hoàn hảo nhất dành cho anh.”
“Là giấc mơ? Vậy là những gì tôi vừa mơ thấy đều do bác sĩ tạo ra?”
“Đúng vậy…”
“Nhưng tôi muốn… cái tôi muốn không phải là giấc mơ… Bác sĩ không hiểu à? Tôi tưởng bác sĩ sẽ có cách giúp tôi chứ…”
“Tôi đang giúp anh đây, bằng tất cả khả năng của mình…”
“Không! Tôi không cần liều thuốc tạo giấc mơ quỷ quái của ông! Toàn là thất vọng và ác mộng! Cái tôi muốn là… ôi… không phải là thế này…”
“Anh hãy bình tĩnh lại…”
“Tôi không muốn nghe… Tôi không cần giấc mơ… Tôi cũng chẳng biết mình muốn gì nữa… Nhưng không phải… Ôi tôi điên mất!”
Đàn ông đẩy cửa, chạy thoát khỏi phòng trong sự ngỡ ngàng của bác sĩ.
Bác sĩ cố đuổi theo nhưng đàn ông đã hoàn toàn mất hút.
Giấc mơ thứ tư.
Đàn ông sẽ hạnh phúc với mối tình đầu của mình suốt cuộc đời, không phải chịu cảnh làm một ông anh kết nghĩa, cũng chẳng bao giờ phải trải qua những ngày địa ngục bỡ ngỡ bước vào cuộc sống hôn nhân nữa.
Vào bất cứ lúc nào, chỉ cần nhắm mắt lại thôi, đàn ông sẽ chẳng còn cô đơn nữa.
Như vậy không tốt hay sao?
Bác sĩ vẫn chờ ngày đàn ông quay trở lại.
Cũng có thể trong thời gian đó, đàn ông đã tìm được một nửa của đời mình nên không cần liều thuốc ấy nữa.
“Mong là như vậy!” - Bác sĩ nhủ thầm.
* * *
“Giờ mình đi đâu đây?” - Đàn ông tự hỏi.
Đi chợ! Phải rồi. Mua gì đó đơn giản, tối về còn nấu mà ăn.
Đàn ông đi chợ, một mình như mọi khi. Chợm nghĩ, giá mà nhắm mắt lại thấy ông bác sĩ thật sự giúp được đàn ông.
* * *
“Anh tỉnh rồi à?” – Giọng nói thân quen của bác sĩ vang lên.
“Tôi đau đầu quá…”
Đàn ông đặt hai tay lên đầu, cảm giác vẫn còn choáng váng khi cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh.
“Tôi… tôi lại đang mơ ư?”
“Không! Anh đang ở đây, trong hiện thực, tôi chắc chắn về điều đó!” – Giọng bác sĩ không thể hùng hồn hơn.
“Bác sĩ… hãy nói cho tôi biết ông đã thành công đi! Có phải như vậy không, bác sĩ kính mến của tôi? Và đó không phải là liều thuốc giấc mơ hoàn hảo quỷ quái nào hết chứ?”
“Đó là cái tôi đã từng nghĩ đến. Nhưng rồi tôi kịp hiểu rằng giấc mơ chỉ là cách chúng ta tự mình xoa dịu khi đã hoàn toàn đầu hàng với bế tắc của hiện thực. Những người như anh không có lỗi. Chỉ là, cuộc sống có những lý lẽ riêng của nó. Và chẳng phải lúc nào ta cũng thấy được sự công bằng… Với tôi, chồng cùng Vợ… đó còn hơn cả một sự gắn kết thiêng liêng. Mấy ai thật sự yêu thương và ăn ở với nhau cả đời được. Và cũng chẳng mấy ai đủ đầy yêu thương để chấp nhận cái tôi quá khác biệt của nhau…”
“Tôi đau đầu lắm, bác sĩ đừng nói nữa. Những điều bác sĩ nói tôi là người hiểu quá rõ. Tôi chẳng có được cái may mắn đó nên mới phải cậy nhờ bác sĩ đấy thôi…”
“Được rồi… Giờ anh đã là Chồng và cũng đồng thời là Vợ. Tôi đã tiêm cho anh liều thuốc giúp cơ thể có khả năng biến đổi tùy theo suy nghĩ anh chọn lựa. Anh có thể là Chồng cùng Vợ bất cứ lúc nào. Chúc mừng anh!”
* * *
“Anh ta đi rồi phải không anh?”
“Ừ… anh ta đi rồi…”
Hai vợ chồng bác sĩ đang ngắm nhìn ánh ráng chiều phủ xuống toàn bộ khung cảnh chung quanh ngôi nhà biệt lập của hai người.
“Lần này, anh vẫn cảm thấy mình đã chạm đến giới hạn… Cũng như đôi chân của em… anh đã không thể chữa lành…”
“Không đâu anh, chẳng có giới hạn nào cả…”
Bác sĩ im lặng trong một nỗi trầm ngâm.
Đàn ông đã đi đâu? Liệu nhiều năm về sau, đàn ông có còn phải đi chợ, nấu ăn một mình nữa không? Hay cũng chính đàn ông sẽ đóng vai người đàn bà ngồi chờ cơm ở nhà - như điều đàn ông hằng mong muốn? Rồi lẽ nào đứa con…
Rợn rùng, bác sĩ không dám nghĩ tiếp nữa.
Vẫn còn rất nhiều những người đàn ông như thế trên quả địa cầu có hàng tỷ người này. Họ chưa may mắn gặp được vị bác sĩ tài ba kính mến của chúng ta, cũng như chưa từng may mắn tìm được người đàn bà ngồi ở nhà chờ cơm của riêng mình. Hay là chưa may mắn khi có thể người từng nguyện thề sẽ một đời đầu ấp tay gối với mình, một ngày kia vẫn sẵn sàng rời bỏ mình ra đi, bất kể người đàn ông đã cố sức vun vén thế nào?
Tất cả là may rủi ư?
Cõi người này, hạnh phúc chỉ toàn là trò rủi may ư?
Câu hỏi ấy vẫn xoay vần trong bác sĩ, như rất nhiều câu hỏi khác đã và đang cất lên. ./.