Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.094
123.230.243
 
Hai anh em
Phạm Lưu Vũ

Nhà ấy ở trong ngõ Văn minh, cái ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, lởm chởm như lúc nào cũng muốn chửi thẳng vào mặt du khách. Sau đám tang bố, thằng anh gọi thằng em lại bảo:

 

- Nhà có hai anh em. Cái nhà này của bố mẹ để lại chia đôi, tao một nửa, mày một nửa. Song có mấy chục mét vuông, không thể ngăn được. Vậy mày muốn sử dụng cả thì trả tao nửa tiền.

 

Thằng em nghe anh nói mà cười khẩy:

 

- Bác nói đùa, chứ em bói đâu ra cắc bạc nào mà trả cho bác. Bác có ở thì ra đây mà ở.

 

- Mày cũng lại nói đùa. - thằng anh bảo - Nhà tao ở Sài gòn rộng gấp mười lần như thế này. Nhưng thôi, vậy tao trả mày nửa tiền lấy cả cái nhà này, tao muốn làm gì kệ tao.

 

Thằng em đang khát tiền như cả cuộc đời đang khát tiền. Thế là hai anh em đi đến thỏa thuận. Thằng anh định giá căn nhà năm mươi cây. Nó móc ngay ra đưa cho thằng em hai mươi nhăm cây. Thằng em vớ cục tiền, tìm thuê một chỗ ở rồi vất vưởng loanh quanh mấy phố ăn chơi của Hà nội. Thằng anh bay vào Sài gòn, nơi ấy nó có cả một hãng may riêng.

 

Hai năm sau, thằng anh bay ra Hà nội, bỏ ra hai mươi nhăm cây thuê người sửa sang lại căn nhà để bán cho được giá. Cũng lúc ấy, thằng em đã tiêu sạch tiền. Nó tìm gặp thằng anh năn nỉ:

 

- Bác cho em vào Sài gòn. Làm gì cũng được. Ở ngoài này không sống nổi nữa rồi.

 

- Mày ăn chơi cho lắm vào - thằng anh mắng - vào đấy để tao phải nuôi báo cô mày à.

 

- Thì cho em làm bảo vệ trong hãng của bác cũng được - thằng em cố năn nỉ...

 

Rốt cuộc tình máu mủ cũng chiến thắng. Thằng anh mua vé ô tô cho thằng em, cho địa chỉ để nó tự tìm đến hãng may. Hôm sau thằng anh cũng bay trở lại Sài gòn.

 

Thằng em làm bảo vệ ở hãng may của thằng anh được gần ba tháng thì xảy ra lắm chuyện. Nó vẫn cái thói du côn thấm vào người từ hồi còn ở Hà nội. Hay gây gổ đánh nhau đã đành, lại còn giả vờ khám xét để bóp vú nữ công nhân của thằng anh. Thằng anh đã cố nhắm mắt bưng tai, nhưng vợ nó (tức người chị dâu) thì không chấp nhận. Thế là thằng em bị đuổi việc. Thằng anh mang tiền đến đặt cọc cho một đại lý vé số. Từ đấy thằng em làm nghề bán vé số nuôi thân.

 

Song cũng chỉ được vài tháng. Nó vẫn chứng nào tật ấy. Lại còn ăn quỵt cả tiền bán vé của đại lý. Rốt cuộc, đích thân thằng anh phải đền mất mấy trăm ngàn. Đền xong, thằng anh dắt thằng em đến một công trường xây dựng, xin cho nó một chân phụ hồ.

 

Làm phụ hồ đến tháng thứ tư thì thằng em bị bắt quả tang đang lấy trộm xi măng đem ra ngoài bán. Không những thế, nó còn “làm” cho một con bé dở người cũng làm phụ hồ chung với nó có chửa phải nạo thai. Một lần nữa nó lại bị đuổi việc, tống ra ngoài đường.

 

Lần này thì thằng em biết là không thể nhờ vả gì ở thằng anh được nữa. Nó không dám mò về nhà thằng anh, cứ vạ vật, lê la quanh ga Hòa hưng, ai thuê gì làm nấy. Từ mang vác hành lý, dọn dẹp rác rưởi, lau chùi nước bọt đến xếp hàng mua vé...

 

Vài tuần như thế trôi đi. Công việc gặp chăng hay chớ, lúc có lúc không. Lại còn phải giành giật, tranh cướp với thằng này thằng nọ... Thằng em luôn luôn bị đói, thường xuyên trong cái đói, triền miên trong cái thèm. Cũng may, cái đói đã làm nó tỉnh ngộ.

 

Thằng em nhận ra mình xưa nay thế là hỏng nặng, là tự phá hỏng đời mình trước bao nhiêu cơ hội. May mà chưa dính phải cái trò hút xách khủng khiếp kia. Phải làm lại cuộc đời, phải sống tử tế thôi. Quyết tâm ấy vang lên trong tâm nó. Hôm ấy, tình cờ thằng em gặp lại một thằng trước kia cùng bán vé số. Nó rủ thằng em hùn vốn “sang” lại cái chỗ vá xe ở cuối đường Phú quý. “Vốn” chẳng nhiều nhặn gì, chỉ gần hai triệu, mỗi thằng hùn một triệu là xong. Rồi thì nhì nhằng cũng kiếm ăn được, cái chính là chịu khó, cần cù...

 

Thằng em “mê” cái chương trình ấy lắm. Song kiếm đâu ra một triệu bây giờ. Nó nghĩ tới thằng anh. Nó sẽ năn nỉ thằng anh, sẵn sàng quỳ xuống lạy thằng anh, trình bày với thằng anh cái chương trình lương thiện ấy. Nó sẽ hứa với thằng anh rằng nó quyết tâm làm lại cuộc đời...

 

Nhưng hôm nay thằng em lại đang đói. Cả ngày hôm qua, nó chỉ kiếm được đúng nửa ổ bánh mì. Giờ mắt nó đã hoa lên, chân tay bắt đầu bủn rủn. Nó phải tìm gặp ngay thằng anh, nếu không sẽ không kịp...

 

Đến gần trưa thì nó lần được tới cổng nhà thằng anh. Nó không dám bấm chuông vì sợ người chị dâu. Nó ngồi ngoài vỉa hè, dựa lưng vào tường rào, chờ xe thằng anh mà nó biết trưa nào cũng về nhà. Một giờ, rồi hai giờ trôi qua. Thằng em đói đến vã mồ hôi, sợ không còn đủ sức trình bày với thằng anh. Nói dại, nếu trưa nay mà thằng anh không về thì... Nó không dám nghĩ tới khả năng ấy.

 

Rốt cuộc vận may đã mỉm cười với thằng em. Có tiếng còi ô tô, thằng anh quả nhiên đã về. Thằng em mừng hú, tinh thần phấn chấn, cơn đói lập tức tạm lui. Chờ cho thằng anh ra khỏi xe, thằng em vội vã tiến đến...

 

- Mày còn dám vác mặt về đây à... - thằng anh mắng phủ đầu.

 

- Em xin bác, em lạy bác... lần này là lần cuối cùng... - thằng em hấp tấp nói như sợ thằng anh bỏ đi mất.

 

- Cái gì? Có thật thế không? hay mày lừa tao... - thằng anh hỏi, sau khi nghe thằng em trình bày cái “dự án” cuối đường Phú quý ấy của mình.

 

- Em nói thật, em xin hứa.. - thằng em cuống quýt vừa nói vừa quỳ sụp xuống chân thằng anh, chắp tay vái lia lịa.

 

Một lần nữa tình anh em, máu mủ lại chiến thắng. Thằng anh có vẻ đã mủi lòng. Nó thong thả rút ví ra, đếm đủ một triệu quẳng xuống chân, rồi né người bước qua thằng em, vào thẳng căn biệt thự của mình, không quên đóng sập cổng lại.

 

Thằng em cầm cái triệu đồng cứu cánh, mùi tiền mới thơm tho quý hoá. Cơn đói lại lập tức trở lại. Nó lập cập đứng lên, việc đầu tiên là phải tìm đến một hàng phở...

 

Cái chất phở béo ngậy làm thằng em tỉnh cả người. Mọi sức lực lại trở về với nó. Nó khoan khoái nghĩ đến tương lai. Nó thấy đàng hoàng, lần đầu tiên nó thấy đàng hoàng, bình đẳng với những kẻ xung quanh, với những người tử tế. Từ bây giờ, nó cũng bắt đầu là người tử tế...

 

Có tiếng xe phanh kít dưới lòng đường. Một bóng người hiện ra, vắt ngang tô phở. Thằng em giật bắn mình khi nghe thấy một giọng nói:

 

- Thì ra mày lừa tao. Mày xin tiền để đi ăn phở chứ vốn viếc gì, vá xe vá xiếc gì... - Bóng người ấy là bóng thằng anh, giọng nói ấy là giọng thằng anh.

 

Như một kẻ trộm bị bắt quả tang, thằng em rung lên bần bật, đánh rơi cái thìa vào tô nước phở đánh tõm một cái. Nó không còn biết nói gì bây giờ.

 

- Đưa đây! - thằng anh ra lệnh.

 

Thằng em tuyệt vọng ngẩng lên nhìn thằng anh, ánh mắt nó thất thần như sắp sửa bị buộc phải lìa đời.

 

- Đưa ngay đây! - thằng anh quát lên lần nữa.

 

Như đang ở trong cõi mộng du, thằng em run rẩy thò tay vào trong người, móc ra cái triệu đồng quý hoá ban nãy đưa cho thằng anh. Thằng anh đếm, còn nguyên một triệu. Nó đếm lại đúng sáu ngàn, vừa đủ cho tô phở. Nó ném sáu ngàn xuống mặt bàn rồi đút cuộn tiền kia vào túi, đoạn quay người bước ra xe. Thằng anh đang vội ra sân bay đi Hà nội. Nó ra để bán cái căn nhà ấy, có người đã trả hai trăm rưởi cây vàng.

 

Thằng em ngây ra như mất hồn. Miếng bánh phở cuối cùng vẫn còn ngậm trong miệng, nó trệu trạo nuốt rồi cúi xuống, bê tô nước phở còn lại lên húp, cố húp cho bằng hết. Vừa húp, nước mắt nó vừa ầng ậc tuôn ra, hòa lẫn vào nước phở. Ôi! cái chương trình lương thiện kia, chỗ vá xe ở cuối đường Phú quý ấy, không bao giờ là của nó nữa rồi...

Phạm Lưu Vũ
Số lần đọc: 3647
Ngày đăng: 21.04.2005
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Người thợ sửa giày góc phố - Hoàng Đình Quang
Triết lý thợ hồ - Hoàng Đình Quang
Hành hương - Hoàng Đình Quang
Một người Sài Gòn - Hoàng Đình Quang
Thương con - Phương Nam
Chói chang - Hào Vũ
Lan Huệ sầu ai - Hoàng Đình Quang
Ông lão vườn chim - Anh Đức
Xôn xao đồng nước - Anh Đức
Người gác đèn biển - Anh Đức
Cùng một tác giả
Tai ngược (truyện ngắn)
Tảng thịt tế (truyện ngắn)
Nhà hiền triết (truyện ngắn)
Chính danh (truyện ngắn)
Chuyện làng Kinh (truyện ngắn)
Sự tích núi mồ côi (truyện ngắn)
Ngón tay phật tổ (truyện ngắn)
Xuất xứ (truyện ngắn)
Chuyện vịt (truyện ngắn)
Kẻ vô thừa nhận (truyện ngắn)
Bài ca cuộc sống (truyện ngắn)
Hai anh em (truyện ngắn)
Linh vật (truyện ngắn)
Áo gấm đi đêm (truyện ngắn)
Tửu địa (truyện ngắn)
Vai diễn cuối cùng (truyện ngắn)
Thạch ngôn (tạp văn)
Liệt nữ (truyện ngắn)
Tần Doanh Chính (truyện ngắn)
Đám mổ bò (truyện ngắn)
Cái Kết Có Hậu (truyện ngắn)