Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.141
123.202.918
 
Thùng Thuốc Nổ
Đặng Thân

1          Trận cầu đinh đang vào hồi quyết liệt. Trận derby thủ đô nước Anh, Arsenal gặp Chelsea, nhưng lại trên đấu trường châu lục. "Thùng thuốc nổ" - "Kho thuốc súng" của thành phố gặp "Làng nghệ sỹ" Luân Đôn[1]. "Kho thuốc súng" thì nổi tiếng thế giới do được dẫn dắt bởi một thầy phù thủy cáo già cao thủ về trí tuệ kiểu "Nước lã mà vã nên hồ" hay "Tay không bắt giặc" - một người chả đá bóng bao giờ lại chưa qua trường lớp gì về bóng đá mà được phong mấy bằng Tiến sỹ Danh dự về huấn luyện kỹ thuật và cả thể chất. "Làng nghệ sỹ" thì cũng khét tiếng toàn cầu bởi ông chủ của nó là một "người Nga... gốc Do Thái... giầu nhất nước Anh!!" (rõ là cái thời nay chuyện quốc tịch với dân tộc chả còn có nghĩa lý gì sất cả) - một đại gia hòng đạt tới mục đích bằng cái kiểu "Muốn gì được nấy" hay "Đừng thách nhà giầu húp tương!". Vì thế nên khi trận đấu này chưa diễn ra thì nó đã đầy kịch tính rồi. Cái kịch tính cực kỳ mâu thuẫn và đối chọi chan chát giữa "nhà binh" và "nghệ sỹ", giữa "tính trí tuệ thanh cao" và "máu nhà giầu mạnh vì gạo bạo vì tiền". Nhưng có một cái rất giống nhau là khuôn mặt của hai ông thầy huấn luyện trông luôn ưu phiền. Chắc bộ mặt của mấy ông "mất sổ gạo" hay "mất xe đạp" ngày xưa cũng không thể ưu phiền hơn được. Kể cả mấy ông mấy bà lĩnh án tử hình đứng trước vành móng ngựa cũng vẫn còn tươi tắn và nhơn nhơn. Thế mới thấy cái tảng đá nặng nề của tiếng tăm và tiền tệ, uy tín rồi là thắng-thua hay vinh-nhục, còn đè người ta kinh khủng khiếp gấp tỷ lần so với việc "mất sổ gạo" hay bị tử hình. Ô, nhưng mà nhân vật chính của chúng ta vẫn chưa xuất hiện. Biết giới thiệu người ta như thế nào bây giờ?

            Đó là một người "nghệ sỹ đến mức máu lửa'? Ồ không, hay là "tàn bạo một cách lãng mạn". Không, tôi bị hai đội bóng kia ám ảnh mất rồi.

 

2          Quán "Café Bóng đá" trong một con phố rất Tây đêm ấy cũng hơi bị nhiều "thùng thuốc nổ". Con phố này đúng là nơi lý tưởng để xem bóng đá quốc tế. Nó nấp khuất ngay sát trung tâm thành phố nên vừa tụ tập được đông người vừa dễ dàng gào thét thoải mái mà không làm phiền đồng bào ưa yên tĩnh. Mà hai bên phố cũng có nhiều hàng tương tự cùng các loại nhà hàng ăn Tây Tầu Mỹ Nhật. Mùi đồ ăn Tây cứ phảng phất quyện với sương khói của một cái hồ lớn nằm ngay cạnh gây cảm giác như thể ta đang ở Luân Đôn vậy. Các loại thành phần công dân mọi sắc tộc của vương quốc có tên là bóng đá đang tề tựu đông nghẹt bên những chai bia hay ly cà phê. Đông lắm. Nhưng rôm rả lắm. Giữa nhà hàng là cả cái màn hình cỡ trăm inch[2]. Mọi người ngồi trông có vẻ như cùng "một ý chí", nhưng thực tế lại có nhiều "thê đội" khác nhau.

 

"THÙNG THUỐC NỔ" THỨ NHẤT

            - Sao không ở nhà mà xem cho nó khỏe cái thân già, lại có vợ con chăm sóc nước nôi, hoa quả? Lên chức ông rồi mà còn gân nhỉ!

            - Nhưng mà ở nhà thì tẻ, lại toàn "nón" nên ra đây cho nó khí thế. Được uống trà với các ông lại còn vui như ra sân vận động. Kìa, quả hay quá!

            - Ngột ngạt quá các ông ạ. Ồn ào quá!

            - Ông này hay thật, sao còn ra đây làm gì? Sút đi!

            - Ơ, hôm nay "Thùng thuốc nổ" đâu nhỉ?

            - Xem đi ông! "Thùng thuốc nổ" đang đá hay thế còn hỏi gì nữa. Ông chỉ được cái vớ vỉn. Vào...! Phí quá!

            - Cái "Thùng thuốc nổ" hôm trước cơ mà. Đông quá nên chẳng nhìn thấy đâu.

            - Gớm cái ông này! Nó ngồi góc kia kìa. Trời, hụt mất rồi! Sao ông chẳng chịu xem là sao?

            - Đúng là thời đại. Máu lửa đến thế là cùng. Rượu bia "keng" như suối. Lại còn cá cược cái kiểu ấy thì hãi thật. Nhưng mà thông minh.

            - Thôi đi ông, xem đi. Nhớ thời oanh liệt phải không? Già rồi đừng lẩn thẩn nữa ông ơi.

            - Ông bảo ai lẩn thẩn? Ông thì có!...

 

"THÙNG THUỐC NỔ" THỨ HAI

            - Uống đi! Dzô...!

            - Dzô...! Cái thằng "Thạc-xỉn Chi-vát"[3] này được đấy! Êm say, xỉn từ từ nhưng chắc.

            - Nhưng thứ này uống nhiều là hại "cẩu" lắm. Nguy hiểm quá!

            - Mày dọa tao để mày "cà tu" hết chứ gì? Giời ạ, đá thế mà còn ra ngoài!

            - Đồ dở hơi, tao nói thật đấy! Mày đặt cửa nào?

            - "Thùng thuốc nổ". Còn mày?

            - Cũng vậy. Nhà cái Anh ra tỷ lệ cược bao nhiêu? Việt vị rồi!

            - Đếch quan tâm. Tao chỉ cần biết "nhà cái em". Mày đặt mấy "cặp"[4]?

            - Hai. Phạt góc!

            - Kém tắm thế! Mày không bằng một sợi lông của "Thùng thuốc nổ"! Nó đặt mười "cặp" đấy.

            - Mày cũng chưa là cái đinh gì so với nó! Rõ khỉ!

            - Còn hơn mày. Đồ chó!...

 

"THÙNG THUỐC NỔ" THỨ BA

            - Cậu bảo "trí tuệ" thắng hay "đồng tiền" thắng?

            - Đều để mua vui cả thôi. Mình chỉ quan tâm đến vẻ đẹp của bóng đá.

            - Cậu đúng là nhà thơ, đời như mơ. Làm xong luận văn tốt nghiệp chưa mà ra chốn náo nhiệt này ngồi trầm ngâm? Lật cánh! Hụt mất rồi.

            - Còn cái thân cậu nữa đấy, hai tuần nữa thi rồi đấy. Trời! Cú sút ấy thì phải đi giầy chuyên nghiệp cực xịn mới có thể thực hiện được. Cậu ủng hộ đội nào?

            - "Kho thuốc súng", tất nhiên. Quả lốp bóng "dã man"! Cậu nghĩ gì thế?

            - Linh cảm mình mách bảo lần này Chúa Trời là người "Làng nghệ sỹ".

            - Mơ! "Kho thuốc súng" đang ở đỉnh cao phong độ với cả một mùa bóng bất bại. Chắc chắn vô địch Anh rồi, sau trận này là tiến tới vô địch châu Âu. Penalty đi!

            - Cả mùa bất bại nên đội hình tĩ tã lắm rồi, không có thời gian để hồi phục. Lần này cái mặt nhăn nhó kiểu Ý sẽ được một đêm cười tươi hơn cái mặt nhăn nhó kiểu Pháp[5]. Quả một chạm tuyệt vời!

            - Cậu không thấy "Thùng thuốc nổ" đặt cược cả mười "cặp" cho cửa Arsenal đó sao. Thẻ đỏ đi!

            - Thế mới là "Thùng thuốc nổ"! Mình có giao lưu với "Thùng thuốc nổ" qua chat và mail nên đâu có lạ gì.

            - Quá kinh, một tay cầm chai một tay cầm ly đi đấu với từng người mà không xỉn. Ăn nói thì ai gặp cũng "mất điện". Cá cược thì lần nào cũng thắng lớn.

            - Cẩn thận không khôn ba năm dại một giờ.

            - Cậu bỏ cái kiểu ghen tị lẩm cẩm ấy đi! Cậu không sánh được đâu. Cậu ẩm lắm rồi!

            - Không hề. Thật ra đó là một người học hành cũng rất xuất sắc, rất phong độ. Nhưng mình cứ thấy ái ngại cho những người cứ dàn hết quân ra chiến đấu xuất sắc trên khắp các mặt trận như Arsenal thế này.

            - Thôi tôi xin ông!...

           

            Khi giờ Dần tới thì trận đấu kết thúc trong nước mắt các fan của Arsenal, cùng với những khuôn mặt vô hồn đầy dớt dãi của những con ma vừa đánh tiếng bạc cuối cùng. Tiếng bạc của tình yêu mù quáng và sự điên khùng. Khung cảnh thật não nùng như Quỷ Cốc tiên sinh đã tả: "Phong cảnh tiêu sơ diệp lạc thu" (nghĩa là: tiêu điều xơ xác như lá rụng mùa thu). Còn "Thùng thuốc nổ" thì chỉ còn như một cái đó rách giữa dòng Tô Lịch.

 

3          "Thùng thuốc nổ" là biệt hiệu mà tất cả mọi người đã gặp đều dùng để gọi tôi như các bạn đã nghe. Nó như chính là một học hàm cho thực lực con người tôi, như một logo[6] cho tình yêu bóng đá của tôi. Tên thật của tôi cũng đồng âm nhưng nghịch nghĩa với đội bóng mà tôi yêu hết mình - An Sơn, Trần Nữ An Sơn. Vì tôi là một "hỏa diệm sơn". Sau cái đêm hoang tàn ấy lê lết về đến nhà rồi tôi vẫn không thể nào ngủ nổi. Ai như tôi trong hòan cảnh này thì cũng ngủ làm sao được khi mình đã mất tất cả. Nỗi cay đắng khủng khiếp nhất lúc đầu đời này liệu bao giờ nguôi? Tôi mới 21 tuổi, đang là sinh viên xuất sắc sống trong ngưỡng mộ của nhân quần, và là ngôi sao trong các cuộc chơi của tuổi trẻ ngông cuồng, và cũng đang say triền miên trong men chiến thắng. Tôi vào internet mở hộp thư ra mong tìm thấy một lời tâm sự nho nhỏ cho quên đi cái nỗi mất mát to lớn này. Có đến dăm ba cái mail. Mắt mũi lơ mơ tôi mở hú họa một cái. Một bài thơ? Giọng thơ nửa "Tự lực Văn đoàn" nửa "củ chuối".

 

Thương em! Nhưng... chẳng biết làm gì,

Rất buồn, mà đâu biết làm chi;

Làm chi? Ta biết làm chi được,

Khi nàng... đem đời mình đặt cược?

 

Đặt cược làm chi cả cuộc đời,

Đem tương lai gửi... giữa "trời ơi"?

Em ơi! Đánh bạc là "đổ bác",

Kẻ trúng độc đắc thường khoác lác.

 

Nếu mà thua bạc thì "Làm lại...

Nước Pháp"! Em à... đời còn dài!

Còn dài nên lắm khi... còn dại,

Có dại nên khôn, thế mới tài!!

            Thằng cha nào mà "khốn nịn" thế không biết? Thôi kệ hắn. Trời sáng rồi. Thế là hôm nay lại phải nghỉ học để ngủ bù. Hãy ngủ đi để lấy sức còn viết cho xong cái luận văn tốt nghiệp hứa hẹn tiếng vỗ tay đầy ắp cả hội trường lớn, cho khắp thiên hạ biết thế nào là "Thùng thuốc nổ". Nghĩ đến đó tôi đã lấy lại được chút nào "hào khí Đông A" của mình. Tôi là "kỳ nữ họ Trần" mà! Lớn lên trong những lời khen, quà tặng cùng đầy đủ phương tiện hi-fi và hi-tech[7], con người tôi thấm đẫm hồn thời đại, tâm trí tôi hướng về thế giới rộng mở của con người và các nền văn minh có nhãn hiệu G7 với kiến thức thu được từ các nguồn tư liệu action, thriller, romance, kung-fu[8] trị giá hàng mấy trăm triệu "tô-la" từ "Ho-lí-ụt", tôi muốn mình sẽ là một hi-flier[9].

            Luận văn của tôi có tựa đề "Kỹ thuật Hùng biện". Một chủ đề mà các thầy cũng còn ớn. Với khả năng ngọai ngữ siêu phàm cỡ "người ngòai hành tinh" tôi đã tham khảo đến hơn hai chục cuốn sách nước ngoài, kết hợp với kỹ năng của bản thân mà tôi xếp vào bảng Ngoại hạng, bản luận văn đã sắp ra đời trong sự hồi hộp của chính mình, sự hồi âm của bạn bè để ghi dấu ấn của một thời "hồi trẻ".

            Lễ bảo vệ thật huy hoàng. Tiếng vỗ tay át đi tiếng phản biện lẩm cẩm yếu ớt. Những ánh mắt nhìn tôi ngẩn ngơ như lên đồng. Mấy người bạn nước ngoài của tôi chả hiểu mấy tiếng Việt thì thét vang trời những Tuyết vơi, Ôi giơi ơi, Tôt qua; Bravo, Well done, Excellent; rồi Wonderful, Great, Perfect[10] hay An Son Vivant! và Long live "Arsenal"![11]. "Thùng thuốc nổ" trong tôi chỉ cần đổ thêm một giọt "Thạc-xỉn Chi-vát" là đại hỏa tai.

            Với hành trang ba bằng Cử nhân, ba ngọai ngữ và một luận văn trên cả xuất sắc cùng khả năng đối đáp nhanh sắc như đạn, tôi bắt đầu gửi hồ sơ xin việc. Tất nhiên là tới các hãng lớn đầy danh tiếng của thế giới. Chỉ có ở những nơi đó thì tài năng của tôi mới được gặp đất phát triển, tư tưởng của tôi mới được tự do, vị thế của tôi mới được khẳng định, và cánh cửa cuộc đời mới là không bờ bến với tấm hộ chiếu không thời hạn. Thời gian cứ trôi mà vẫn không một hồi âm trong khi các bạn "lìu tìu" của tôi đã bắt đầu đi làm, có người còn đi làm ở chính cái nơi mà tôi đã nộp hồ sơ với sự hồi hộp cao nhất. Không hiểu chúng nó thì có cái gì mà lại được cuộc đời chấp nhận nhanh thế? Tôi thấy thật lạ! Hay là họ đánh mất hồ sơ của tôi? Hay là họ sợ phải trả lương cao cho tôi? Hay là...? Hay là...? Tôi quyết định phải xô cửa xông vào liều mình hỏi cụ thể trực tiếp xem sao.

            Tôi được sắp xếp cho gặp ông Giám đốc Nhân sự của một công ty lớn vào một ngày oi ả. Đường phố nóng cháy khét lẹt. Khi bước chân vào thang máy của Tòa nhà "Mặt trời sông Amazon" tôi thấy mát lạnh cả người. Chỗ làm việc của mình phải là ở một nơi như thế này. Sạch như lau và "đẹp như cờ". Ông Giám đốc là một người Mỹ. Với tác phong rất Mỹ, sau vài câu chào hỏi tôi đi thẳng vào vấn đề:

            - Vì sao tôi không được gọi đến phỏng vấn?

            - Tôi là người cuối cùng đọc duyệt các hồ sơ đã qua sơ tuyển nên tôi vẫn nhớ tất cả danh tính mọi người. Cái tên Trần Nữ An Sơn rất ấn tượng, lại còn cả cái biệt hiệu "Thùng thuốc nổ" nữa, rất Ăng-lê!

            - Nhưng tại sao?

            - Chuyện cũng đơn giản thôi. Theo hiểu biết của các nhà tuyển chọn chúng tôi thì mội người ở tuổi 21 - 22 vừa mới tốt nghiệp đại học thì học cho giỏi được một bằng đã là tuyệt vời rồi. Những người ở tuổi này mà có tới những ba bốn bằng đại học thì ắt phải là thiên tài cỡ thế giới hoặc là, tôi xin lỗi, những người điên. Thiên tài thế giới thì chúng tôi không có việc cho họ ở đây, vả lại hiện nay chúng tôi chỉ cần tuyển một nhân viên marketing...

            Thế giới này thật chật hẹp.

            Hình như từ cái ngày "Thùng thuốc nổ" Arsenal của tôi tuy đại thắng trên đấu trường quốc nội nhưng đại bại trên đấu trường quốc tế tôi đã thấy mơ hồ cái bi kịch của đời sống.

            Tôi lại tiếp tục gửi hồ sơ xin việc. Lần này tôi hên. Một tập đoàn của Nhật đã gọi tôi đến phỏng vấn. Cơ hội ngàn vàng nên tôi cố tranh thủ thời gian để trình bày ra hết những năng lực to lớn của tôi, nhất là nhấn mạnh tới công trình xuất sắc về hùng biện cùng kỹ năng đàm phán và marketing mà tôi đã học được. Sau những nỗ lực ngồi nghe tôi thể hiện, ông Giám đốc người Nhật với cái thứ tiếng Anh ấm ớ đã bảo tôi:

            - Rất khâm phục nghị lực của cô. Cô rất đáng yêu. Cô xinh đẹp. Cô sẽ rất có tương lai. Chỉ đề nghị cô một điều: nếu cô muốn vào làm việc ở đây thì cô nên quên những gì cô đã học được! Mỗi công ty là một quốc gia. Chúng tôi có triết lý riêng, có đường lối riêng, có phương pháp riêng, có thực tế riêng, có cách marketing riêng. Vì vậy nếu cô được tiếp nhận thì chúng tôi sẽ phải đào tạo lại từ đầu, như bắt đầu với một tờ giấy trắng. Khi làm việc cô phải tuân thủ những nguyên tắc riêng của công ty chúng tôi không được sai một ly... Chúng tôi tuyển người bằng cách xem xét nhân cách người ta có phù hợp với môi trường của chúng tôi không... Một tạ lý thuyết không bằng một gam thực tiễn... Kiến thức của người vừa rời ghế nhà trường thì chưa phải là điều chúng tôi tìm kiếm... Pơ-xân-nêu-lư-tư-xự... Khục khục khục... Iu ơ bêu-ti-phun-xừ[12]...

            Đêm ấy tôi sốt rất cao và chìm đắm trong những cơn mơ. Những cơn mơ lại chìm trong những giấc mơ.

            Những giấc mơ đầy ác quỷ nhưng cũng có những thiên thần. Có lúc tôi thấy mình đang uống rượu vang Bordeaux với ông Arsene Wenger huấn luyện viên trưởng đội Arsenal. Ông là người không biết cười. Ông gọi tôi bằng cái tên An Sơn thân mật giọng Pháp nghe ngồ ngộ và bảo tên tôi nghe giống tên ông, giống cả đội bóng của ông. Có khi tôi thấy mình đang đua xe cùng quỷ Satan tới đích Thiên đường nhưng lại cứ rúc đầu vào phía Địa ngục. Có chỗ tôi gặp mấy đứa bạn "lìu tìu" của tôi và hỏi chúng nó học môn Nhân cách ở trường nào. Chúng nó vén môi cười he he mà bảo rằng chúng nó làm gì có nhân cách, thấy các cụ làm gì thì làm theo thôi he he. Có đứa rỉ tai tôi: hay là cậu phải "tầm sư học đạo" đi tìm một Đại sư phụ kiểu Guru ở Tây Tạng hay Trúc Lâm Thiền Viện gì đó. Rồi tôi gặp cả Vua Hùng, Đức Thánh Trần, Nguyễn Trãi, Hồ Xuân Hương, Chu Văn An, Tổng Cóc... Tôi cứ khóc đòi Nhân cách nhưng họ chỉ cười ruồi rồi bỏ đi. Tôi còn thấy mình làm Giám đốc Điều hành cả một tập đoàn lớn có nhiều công ty con doanh số hàng năm lên tới hàng tỷ. Tôi đi Luân Đôn như cơm bữa và gặp các fan ở đấy đang gào lên Arsenal! An Sơn "Arsenal"!

 

Hà Nội. 5/2004


[1] Arsenal nghĩa là "kho đạn" hay "công binh xưởng", thực tế sân Highbury của đội bóng Arsenal được làm trên một kho vũ khí cũ. Chelsea là "khu vực nghệ sỹ ở Luân Đôn".

[2] Inch: đơn vị đo chiều dài của Anh bằng 2,54cm. Độ rộng của ti-vi được đo theo đường chéo màn hình.

[3] Tên một loại rượu whisky nói trẹo đi theo tên của nhà tỷ phú đang làm Thủ tướng Thái Lan, người xúc tiến mua CLB Liverpool của Anh.

[4] "Cặp": từ của dân cá cược bóng đá để chỉ một số tiền đặt cược khá lớn.

[5] Huấn luyện viên trưởng của Chelsea lúc đó là người Ý, còn của Arsenal là người Pháp.

[6] Biển hiệu, biểu tượng của một tổ chức, công ty,...

[7] Kỹ thuật cao.

[8] Tên các thể lọai phim như: hành động, kinh dị, tình cảm, võ thuật

[9] Người thành đạt lớn (hi-flier là người suốt ngày đi máy bay).

[10] Tuyệt vời!

[11] An Son muôn năm! "Thùng thuốc nổ" muôn năm!

[12] Tiếng Anh: Personality (nhân cách), You are beautiful (cô thật đẹp) nói theo giọng người Nhật.

Đặng Thân
Số lần đọc: 3796
Ngày đăng: 08.07.2005
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Một bóng thuyền không –phần một - Lê Đình Trường
Một bóng thuyền không –phần hai - Lê Đình Trường
Chuyện vui điện ảnh - Nguyễn Ngọc Tư
Duyên Phận So Le - Nguyễn Ngọc Tư
Con chó hoang trên bờ biển - Ngô Hồng Nga
Chẳng nợ nần gì nhau - Trầm Hương
Dòng sữa - Trần Thanh Giao
Câu chuyện một chiều thứ bảy - Trần Thanh Giao
Người dưng khác họ - Tạ Nghi Lễ
Dòng sông trước mặt - Anh Đức
Cùng một tác giả
Thùng Thuốc Nổ (truyện ngắn)
Cú Hých Về Nguồn (truyện ngắn)
ngái em (thơ)
Người thầy của em. (truyện ngắn)
Yêu (tuyển truyện)
Ma nhòa (truyện ngắn)
6i +Hi i (thơ)
Đặng Thân: Viết (phỏng vấn)