Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.092
123.230.974
 
Chùm truyện ngắn của Nguyễn Văn Phong
Nguyễn Văn Phong.

 

 

Một cây bút xuất hiện trên vanchuongviet.org với chùm truyện rất ngắn. Truyện không có cốt truyện, không có mâu thuẫn. Nhưng vẫn hấp dẫn người đọc bằng sức hút nội tâm. Đó là thế mạnh của anh.

Mời bạn đọc xem chùm truyện ngắn dưới đây của Nguyễn Văn Phong

 

 

 

Người đàn bà nỗi nhớ

 

 

 

Chúng tôi gần nhau tới độ một cái với tay là chạm đến nụ hôn. Tình cờ như thế vừa có lợi lại vừa có tác động của bàn tay thần tình ái. Nhưng tại điểm cái xoay mình để nhìn vào ánh mắt nữ thần, người đàn ông lúng túng trở thành đứa trẻ.

 

 Chồng nàng bắt đầu nhìn tôi đầy sinh sự. Điều đó thật nực cười vì tôi không cướp của hắn thứ gì. Nàng chỉ tình cờ cùng tôi ý tứ, chúng tôi bất chợt nghĩ về nhau. Tôi hiểu rằng có một cái gì đó rất huyền bí trong chuỗi diễn biến tưởng như bất tận có một cái chớp mắt của tháng năm, nên rất khó chối bỏ khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã hiện lên âm thầm.

 

Có phải câu chuyện giữa chúng tôi sẽ chẳng đi về đâu; tôi là kẻ đi làm thuê. Ban đêm, khi nàng đã ra về, chỉ còn lại tôi và hắn; lúc này giữ hai người đàn ông đúng là chẳng có gì để nói. Trông hắn trống rỗng, chỉ còn là cái xác ra sức lao động để duy trì mái ấm. Điều này hơi thiên lệch với vẻ đẹp đầy đặn của nàng.

 

Chúng tôi lại gần nhau ngay trước mặt hắn một cách hợp pháp khi xếp gạch lên một đống; trong chốc lát sân gạch đã vơi, từng khối gạch ngay ngắn.

 

Lại nói về nét đẹp sang trọng của nàng, chủ cơ sở sản xuất là em ruột nàng, điều đó có nghĩa là người đàn ông trước mắt chúng tôi đang làm thuê cho em vợ. Một người em nữa của nàng nghe đâu tốt nghiệp đại học và làm ở Hà Nội. Con gái đầu của nàng đã 18 tuổi, chuẩn bị thi Đại học. Đó là giây phút gia đình họ hân hoan trước tin tức bay về mà hẳn là tin vui. Có một cái gì đó rất thịnh vượng làm người đàn bà ấy trở thành tài sản chung của những đứa con, của người cha; nhưng là bức tranh mà tôi đứng ra xa để ngắm nhìn.

 

Tôi mơ ước đến ngày được dắt nàng về nhà. Bố mẹ tôi, họ sẽ nghĩ gì khi tôi mang người phụ nữ đã ba con về làm con dâu của họ (Nếu ngày ấy xảy ra thật thì đó hẳn phải là một ngày kinh khủng). Chưa  có ai chuẩn bị cho họ tình huống con trai mình mang người phụ nữ đã gần 40 về ra mắt bố mẹ chồng. Có khi nào tôi tưởng tượng rằng mình sẽ phải lòng một người đàn bà đã 3 con? Ấy vậy mà giờ đây điều đó đã là sự thật. Và cuộc sống là nơi mang lại bất ngờ, đặt chúng ta vào tình huống phải cư xử với người với người mà mình yêu như là một kẻ rắp tâm phá hại mối quan hệ với đấng sinh thành; nếu phải chọn một thì tôi sẽ chon ai?

 

Có lẽ tình huống buộc nàng phải dàn xếp để sự quý mến mà nàng dành cho tôi khẽ bay đến ông chủ chứ không làm hại đến ai. Không bao giờ có chuyện gia đình tan vỡ, những đứa con xa  mẹ. Tôi chỉ là một thằng làm thuê, có chăng đã mang đến niềm vui chốc lát cho một người đàn bà.

Tôi được làm công việc nhẹ nhàng hơn, có cảm giác như được che chở bởi một thế lực liên quan đến nàng. Nhưng điều đó cũng rất có thể chỉ mang một ý nghĩa tầm thường nhằm giữ chân người làm. Đương nhiên là tôi muốn giả thiết đầu hơn vì nó êm dịu như chuyện cổ tích. Tôi chờ đợi một sự kiện bất ngờ nào đó sẽ làm mình vỡ òa trong hạnh phúc, hoặc sáng tỏ những hoài nghi.

 

Đứa con trai của nàng chuyện trò với tôi rát tự nhiên. Có lẽ cậu ta còn quá nhỏ để hiểu rằng người đàn ông rất kỵ với giống nòi của kẻ đã ngủ với người tình của mình. Nhưng cuộc sống không bắt chúng ta phải đoạn tuyệt với những gì chư hiểu. Và đứa con gái út của nàng cũng rất dễ thương. Ngoài nàng ra thì vợ của ông chủ là người đàn bà quyền lực nhất. Cô ta khá trẻ, và có lẽ đang chờ đợi chuyện thú vị sẽ xảy ra giữa tôi và người chị chồng.

 

Qúa khứ về người chồng của nàng là một chi tiết khá bất ngờ. Và tôi cũng luôn đặt ra câu hỏi là tại sao một người đàn bà đẹp lại lấy gã. Chuyện liên quan đến đứa con gái đầu, khi nàng có mang cô bé, người yêu của nàng là một chàng trai tương lai xán lạn và là bạn của em trai nàng, khi chuyện tình vỡ lỡ đã không thừa nhận mối quan hệ với người đàn bà lớn tuổi. Người đàn ông “ đổ  vỏ” đã đảm đương công việc mà vốn đầu tư chính là khoản bồi thường tình ái. Tạo ra một bí mật động trời giữa nàng và ông chủ- bạn của chàng sinh viên ăn vụng thuở nào- khiến nàng rất được tôn trọng  dù cũng chỉ là một người làm thuê ở đây.

 

Có đôi lúc tôi chợt thả mình vào khung cảnh đồng quê, nhận ra thôn giã đẹp vô cùng. Màu của buổi chiều nâu sậm như màu đất, lũy tre xanh mát gió trước ngưỡng hoàng hôn; triền sông thong thả từng vạt ngô khoai không biết đến dòng chảy đang hững hờ êm ả. Vẫn nếp chiều mênh mang khói bếp, học sinh khăn quàng đỏ, quang gánh về vội vã... tất cả đều không lạ chợt rất đỗi thân thương.

 

Ngồi viết ra những dòng này là lúc tôi đã nghỉ làm. Xa mãi vùng quê yên bình ấy, với nỗi nhớ có lúc chợt đầy lên từng đợt sóng. Tôi đã không tận dụng thời cơ để tiến xa hơn trong quan hệ với một người đàn bà, dù tình tiết được gần nàng đều gần như là ngụy tạo. Tất cả mọi người đều muốn nàng được hạnh phúc, trong khi tôi lại không tự tin trước quá khứ dằng dặc trải nghiện của người đàn bà. Nàng hiện về trong những buổi chiều cô đơn nhàn tẻ, khiến tôi tự hỏi tại sao mình không ghé thăm nàng dù chỉ để nhìn ngắm cuộc sống yên ả ấy. Sao không làm đầy lên những khao khát và say đắm? Tôi đã không cùng nàng đi đến một nơi xa không những người quan biết và không những lời dị nghị.

Tôi thực sự tin rằng nỗi nhớ nàng sẽ còn trở lại trong những ngày khác nữa, với cô đơn rợn ngợp và ân hận chợtt đầy vơi.

 

 

 

Người mang than củi ra phố

 

Bây giờ là buổi trưa, cảm giác khi đang ngồi phơi nắng nhẹ còn sót hơi lạnh mùa đông làm tôi liên tưởng đến nắng hạ luôn mạnh mẽ khi từng có những buổi trưa vắng.
Trưa vắng, bờ rào chơ vơ xơ xác. Trưa nắng, mọi thứ nhợt nhạt như sợ nắng làm ta gục ngã. Và sức sống mà tôi có được khi lang thang giữa trưa vắng có lẽ được thừa hưởng từ một ngọn nguồn đặc ân của sự sống để mang lại cảm giác yếu ớt, nhưng mạnh mẽ khi ngồi nhớ lại những ngày đã qua.
Tôi rất đam mê Vật lý, sau nhà có một sân ga tránh tàu, nơi những đoàn tàu chở nặng hàng hóa đứng lại để nhường đường cho tàu cao tốc. Nếu có thời gian, tôi thật sự muốn khuyên tất cả mọi người leo lên một chuyến tàu hàng như tôi từng làm. Đoàn tàu chầm chậm chuyển bánh mà không biết rằng nó đã mang theo một cặp mắt nhìn theo dọc những chặng đường bến tạm.


Tôi nhớ nhất là một ga lạ tấp tôi vào quán nhỏ giữa nhá nhem tối. Một thanh niên đưa tôi điếu thuốc. Cậu ta nhờ tôi chuyển những bịch than nhỏ lên toa trống.
Người ta phải đắp một chiếc hầm nhỏ để nung củi thành than trên một cánh rừng nguyên sơ. Sau khi đốn hạ hết cây, dựng lều ăn ngủ bám rừng, cuối cùng mới cho ra loại sản phẩm là than củi.
Một người con gái cũng chuyển những bịch than mà cậu ta gánh tới, tôi chỉ đứng trên toa đưa than qua cửa sổ vào cho họ. Khi xếp xong, cô gái và người mẹ đi theo chuyến hàng, tôi rít nốt điếu thuốc một loại ngon.
Thực ra trong lúc tàu đứng, cô gái đã bỏ bộ đồ lao động để khoác lên mình một chiếc áo giản dị nhưng đẹp, và có lẽ cô ta đã tranh thủ ăn bữa tối nữa vì lúc này cơ thể cô bé đã khác.
Tôi đã ước mình là hiệp sĩ để mang em đi cùng bộ đồ mới ấy, và em sẽ không phải khoác lên mình quần áo lam lũ nữa.
Đó là hình ảnh một người con gái cặm cụi chuyển than lo trễ giờ tàu, lo nhập hàng quán xá. Nhưng chúng ta đều mê ly trước hình ảnh người con gái ấy diện áo mới, khuôn mặt nghỉ ngơi chờ đón chuyến đi.
Dù không có cuộc chuyện trò nào giữa chúng tôi, nhưng đó là một quãng thời gian tuyệt diệu như lúc chàng rể ra mắt bố mẹ vợ, không muốn mất lòng họ, căng ra trong niềm hạnh phúc. Chúng tôi chỉ xích lại gần nhau chốc lát nơi cánh cửa dẫn vào nhà vệ sinh của khoang toa bẩn thỉu. Đến nỗi khi tàu cập bến, trong bóng tối và không thấy em nữa, tôi như mất đi tất cả những phút giây vừa qua. Tôi hình dung em ngồi sau xe một chàng trai thành phố, lạng lách quán đêm. Và quan trọng là không có gì xảy ra giữa chúng tôi trong chuyến xe đêm. Mà tôi hoàn toàn ảo tưởng, còn cô ta hoàn toàn dửng dưng.


Nhưng thực tế đã mang đến một ấn tượng khác hẳn. Ở một toa trống khác, tôi khó khăn lắm mới nhận ra hai nhân công đang đưa than khỏi toa. Họ chuyên làm hai nấc, người lớn đưa ra của toa cho người trẻ hơn xếp xuống hành lang. Họ làm việc rất vất vả, và khi không còn nhận ra chút hấp dẫn nào nữa ở người con gái vác than, tôi ngỡ ngàng nhận ra nàng- người ở trong toa đêm qua, và người mẹ ấy.


Chỉ còn một lát nữa thôi là trời chuyển sáng. Khoảng thời gian ấy cũng vừa đủ để chúng tôi hiểu rằng chưa quen nhau. Đúng như không có cuộc chuyện trò nào giữa tôi và em. Chỉ lát nữa thôi, không có chàng hoàng tử nào trước cuộc sống của người con gái ấy, bởi tôi lén đi trong hơi sương của màn đêm hấp hối, giấu đi tất cả những mơ tưởng hoang đường để trở về với sự cũ kỹ của một ngày mới, chỉ có buổi sáng là huyền diệu, vì nó hứa hẹn những điều đẹp đẽ cho cuộc sống, và tôi đi tìm những thứ viển vông mới vì không còn gì của đêm qua.

 

 

Bóng nhòa

 

Tôi muốn biết người già sống như thế nào. Và hầu như không thấy họ đi xe đạp, áo nâu thường lẻ loi, bước dè dặt trên con đường côi cút. Những ước mơ hầu như không còn. Người chú họ hàng xa có cuộc sống ngèo khó, là người con trai của bà. Bà là nông thôn yên ả với thanh nhàn, sự nhàu nhĩ của cuộc đời là một thứ không có giá trị. Nhưng bà có cả một quá khứ những tháng năm. Một vài sự kiện được nhắc lại trong trách móc nhiều hơn là thanh thản. Người đàn ông của cuộc đời bà chỉ còn là những dữ liệu ít ỏi trong tâm trí. Có lẽ ông đã mất trong oan ức khi bị nghi ngờ trộm của công, trong ngục tù. Tuổi thanh xuân là nụ hoa khoe sắc, những cuộc gặp ngắn ngủi sẽ kể lại câu chuyện cũ cùng nhau. Nhưng ngay cả kỷ niệm cũng không làm trái tim bà ấm áp mà chỉ lướt qua một làn êm đềm mong manh, mọi cố gắng
níu giữ đều tan biến theo gió sương.
Tôi có muốn mang lại niềm vui cho bà không? Khi tôi đến gặp chú - người con trai của bà - mọi người đều vui vẻ. Tôi ăn cơm cùng bà. Tôi theo bà đi mua rau, theo bà sang chơi nhà hàng xóm. Và tôi là một người con trai bình thường, một người cháu bình thường của bà.
Bà có đứa cháu gái ruột kém tuổi tôi, và những đứa khác kém tôi nhiều tuổi. Tôi ngượng ngùng khi nói chuyện với bọn chúng. Nhưng dường như tình cảm của bà bảo lãnh để chúng thân thiện với tôi.
Ở nơi hoang vu, tôi không mua được cho chúng những cái kẹo, điều này cũng không quá đáng. Tôi nhớ mình có ăn cơm cùng đứa lớn và theo dõi động tác của cô bé khi phụ giúp việc nhà, khiêng nước, chặt mía… và những lúc như vậy, tôi không tài nào nhớ được bà đang ở đâu khi đó, đang làm gì và hiện hữu ra sao?
Bà rất tự hào về nó, gọi chúng bằng những cái tên thân thương và biệt dị. Đứa con của chú mới học lớp 6 đến trường cùng với người chị em sinh đôi. Nó chăn bò những buổi không đến trường, bà đi chăn buổi còn lại. Vợ chú ở huyện miền xuôi, chua ngoa đanh đá, cùng làng với người đàn bà ở ngay đầu ngõ (cũng có đứa con gái cùng lứa với hai đứa nhỏ).
Bà to tiếng với con dâu khiến làng xóm lời ra tiếng vào, họ nói bà không phải là vừa, bà soi mói nghiêm khắc cô con dâu.
Chú với thím cũng thường xuyên to tiếng. Chú bị nghi ngờ lấy tiền bài bạc quán xá. Nhưng chú quát mắng vì thím quá đáng vô cớ. Rồi họ xô xát, con dâu bà phải bỏ trốn biệt tăm mang theo hai đứa nhỏ.
Tôi thấy con đường đất thân quen vắng bóng những đôi mắt nhìn mình qua kẽ lá. Như thể những bông hoa dại sẽ không còn nở nữa trong tôi, và trên con đường đá nhỏ. Tôi không đi đâu nữa trong lần ghé thăm bà, bởi gian nhà đã vắng bóng người đàn bà, cũng bởi không ai chờ tôi nữa. Bà nhắc tới chúng, khen chúng, và chúng đã tung cánh khi mới chỉ là những chú chim yếu ớt. Hàng xóm cũng hỏi han tình hình hai đứa nhỏ, dường như bà ân hận vì cách đối xử với con dâu. Thì đó, cô ta là người thiệt nhất, ra đi trong tàn tạ, không một đồng dính túi với gánh nặng là hai đứa con dại. Cô ta giật khỏi tay bà những niềm vui sưởi ấm mùa đông. Nhìn căn nhà vắng hoe, không một bóng người, không tiếng nói cười… đè nặng lên ưu phiền trong con mắt vô vọng.​

 

 

 

 

 

 

 

Nguyễn Văn Phong.
Số lần đọc: 1724
Ngày đăng: 04.07.2016
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Một kiếp đầu thai - Nguyễn Anh Tuấn
Mối tình xa cách - Nguyễn Thanh
Nước mắt nàng tiên đá - Nguyễn Anh Tuấn
Vật Choàng - Tru Sa
Làm anh - Trạch An – Trần Hữu Hội.
Hệ lụy văn chương - Nguyễn Thanh
Xã Trưởng tân truyện - Trần Yên Hòa
Hạt mùa sau - Nguyễn Thanh
Bài thơ định mệnh - Nguyễn Thanh
Bạch hóa Thái Thượng Hoàng - Trần Yên Hòa
Cùng một tác giả
Trốn Net (truyện ngắn)
Con đường lạ lẫm (truyện ngắn)