Bãi triều trong phố biển
Góc phố cong cong, mòn sợi nắng
Đưa chiều trong, giăng mắc tình em
Treo lơi lả mười năm đằng đẵng
Một vụng tình buông đẫm bên thềm ...
*
Chiều trôi êm êm, ngày thơ dại
Tuổi rong chơi, ngã bảy, ngã ba
Đưa em qua đầu bờ, cuối bãi
Phố biển xưa, đậm nhạt, mờ xa ...
*
Anh, con cá thòi lòi bên phố
Thao láu nhìn từng bước em qua
Ngúc ngoác bãi triều rơi lổ chổ
Giọt đời chìm, trôi nổi phù hoa
*
Thôi buông thả tháng ngày xanh mướt
Kỷ niệm xưa đằm thắm trong chiều
Đâu hình bóng mi cong cổ mượt
Quẩn nơi này cả một đời yêu ...
Dù sao ta cũng cám ơn em
Cùng dưới nắng mặt trời, nhưng ánh sáng mỗi nơi, mỗi khác
Chỉ trong màn đêm, mọi thứ mới như nhau
Em cắc cớ lấy màu đen tô lên bảng đen bỏng rát
Giũ sạch tình anh tướp mướp cũ nhàu
*
Trong thinh không, dường như chấp chứa lời dối trá
Con mắt, công cụ nhìn, lơ đễnh bóng tà huy
Ánh nắng cuối ngày, lướt qua bao người quen, kẻ lạ
Chấp chóa dòng trôi, chất chứa ngậm ngùi
*
Thao thức cuốn quẩn quanh, đêm mộng mị
Giấc mơ hoa, đắm đuối tiếng thở dài
Tiếng hát đong đưa, lời ca cũ kỹ
Khóc chuyện tình buồn, chìm đắm một mai ...
*
Chuyện cũ rích, sao cứ thương vay khóc mướn
Không lẽ thất tình bây giờ, nó ghê gớm hơn cả ngày xưa
Lan man trôi đi bao điều hoang tưởng
Quạnh quẽ chân cầu, đâu tiếng đò đưa
*
Cây cầu mới xây trên dòng sông muôn năm cũ
Con nước ròng, xuôi cạn kiệt về đâu?
Con thuyền xưa, cánh buồm trắng phất phơ bùa chú
Ngọn đèn đường bừng sáng tỏa xa, sao không sáng được dưới chân cầu
*
Chuyện đời đã biết, hiểu hay không cũng mặc nhiên thừa nhận
Bởi giải tỏa chuyện này, sẽ vướng víu đến chuyện kia
Thôi dĩ vãng, quăng một quãng đời lận đận
Gian khó qua rồi, cám ơn mình ta đã sẻ chia ...
Sau cơn mưa ngồi nhậu một mình
Trống huơ, quán vắng, rượu suông
Một mình ngồi cũng không buồn, không vui
Dấu xa, buông thả ngậm ngùi
Chợt nghe tiếng đất thở mùi quê hương
Bắc Bình, Bình Thuận