CHÚNG TA ĐANG Ở GIỮA MÙA ĐÔNG
Một màu
xám không phải của bầu trời đầy mây và những cọng cây khẳng khiu mở mắt giữa
mưa và mưa và
gió run rẩy con đường quanh co những lối hẹn lối chờ và cỏ
Một màu
xám không ở trên chiếc áo len em mặc vào ngày giá rét hay trên những đường gân xanh nổi lên trên làn da trắng màu
xám khi em lạnh co giữa nào áo nào khăn nào vớ khi anh đặt bàn tay kề bên mà mắt dõi theo khoảng không xa hút
Không một lời được nói ra từ những
rất nhiều lời được nói không
phải thứ em cần nó dường như vô nghĩa
cái lạnh không phải từ mưa từ gió từ
con đường vòng quanh phố nhỏ giáo
đường run rẩy thánh giá hay phố chợ đôi lần gặp gỡ .
Xám màu
xám không phải từ nền trời đầy mây mà xám nơi dòng nước mắt không chảy ra má ướt lạnh dọc theo sống mũi ướt
vào cổ họng chảy xám hết một vùng ngực
run rẩy những sợi gân xanh trên bàn
tay giá lạnh đặt cạnh tay anh.
Chúng ta đang ở giữa mùa đông anh
nhận ra không vì sao anh
nhận ra không mùa đông không ở
ngoài trời mà ở trong lòng.
Một màu
xám trong lòng và mùa đông ở bên bàn
tay cạnh bàn tay lạnh..
CHIẾC GIÀY CỦA CINDERELA
Trên tay nàng là chiếc giày gỗ nhỏ
Anh tặng một giấc mơ xót buồn từ ngàn năm trước
Ngày từng ngày nước mắt nàng màu nâu thành màu đen
Ngần ấy năm một cái tên
Ngần ấy năm
Trong ngực một mùi hương điểm chỉ
Nàng đi qua những thành phố mùa đông
Dốc đá quanh co, bờ biển trăng , chiếc cầu không tay vịn
Những vườn tược mùa đến mùa qua
Với một nụ hôn trên đỉnh trán đưa đường
Với lời hứa một chiếc giày thứ hai cho bàn chân vết tích
Người ở đâu giữa những đám mây
Một lưng áo vừa lạ vừa quen như tan vào ánh sáng
Một ánh nhìn ôm khuôn mặt run lên vì nước mắt
Một dấu tay trên tách trà là dấu tích
Biết đâu người từ hè phố bước qua
Từng đêm lại đêm
Nàng vẽ khuôn mặt người bằng mười đầu ngón tay của một kẻ mù
Những ngón tay run lên run lên
Nàng khóc Khi tiếng gió thì thầm rất quen
Em gầy quá
Nàng vẫn đi về nơi con dốc phía sân ga
Sau lưng những mùa lá rụng
Chờ một con tàu
Chở đầy ánh sáng..
THẦM THÌ
Em nói thầm
Nhưng thể nào anh cũng biết
Trong bóng tối mềm mại
Sau cánh rèm
Em đang ở đây
Mưa khẽ như bàn tay trên má
Tay người mùa Giáng sinh xưa
Hơi ấm theo em ngày thanh tân
Qua những mùa đông u tối
Thời gian như chiếc lưới
Vớt nhầm hạnh phúc khổ đau
Dấu vết này là vĩnh cửu
Những lời đã thốt hôm qua
Em đốt ngọn lửa nhỏ
Run rẩy góc phòng tối
Một tồn tại nơi đây
Như chậu hoa trên ban công
Biết chắc
Mùa đang xa dần...