Đứng bên đời, gọi gió
Cánh cửa nào em mở ra hong tóc
gió sẽ lọt vào từng sơị chi li
tóc bồng bềnh em, ngàn sợi nhỏ
phả giữa đời anh một thuở tình si
gió sẽ về bên em, biển lộng
như giấc mơ ngoan tha thiết gọi mời
em sẽ đếm trăm ngàn lời gió thổi
bay qua tình anh mắt liếc, môi cười
gió sẽ tung áo em bay ngược
cho anh được nhìn tơ nỏn lông măng
thân thể em hiện nguyên hình, áo mỏng
bờ ngực vun cao như cát, hằng hằng
cũng có thể biển làm em ngây ngất
biển vờn quanh phủ dụ tình em
em sẽ thấm những mệt nhoài cát lấp
phù sinh là một cõi mê man
anh sẽ đứng ở bên đời, hú gọi
gió hãy về quấn chặt lấy thân em
lời ước hẹn sẽ vơ cùng dịu ngọt
tình trăm năm trong một phút ngọt mềm.
Tự kinh
Thầm thì, thầm thì, rậm rịt
Tiếng cầu kinh trong đêm thâu
Ba la mật đa yết đế
Hãy quên cuộc sống nát nhàu
Đã qua bên bờ bỉ ngạn
Lời kinh chảy suốt qua tâm
Gió ngoài hiên tuôn thốc tháo
Dội qua tiếng kệ âm thầm
Ba la mật đa thời
Quên giọt máu bầm năm tháng
Quên hết những trò gian lận
Trở về gốc cội nghỉ ngơi
Thầm thì, thầm thì, tiếng mõ
Ngũ uẩn, phút giây cuồng nộ
Hãy quên, hãy quên, hãy quên
Nằm kề trang kinh bát nhã
Khúc uyên ương
Ôm tình cúi xuống ngực thơm
Đôi môi khép lại hương trầm dội vang
Ca xang thiên khúc mây ngàn
Là em trổ nhụy tơ vàng đã gieo
Tình thiên cổ vẫn thuyền neo
Thiên thu tình đợi giữa heo hút đời
Đôi ta nguyệt bạch mù khơi
Giấc hương quan cũng tơi bời ngổn ngang
Em qua bến bắc dò đường
Mùi hương tạc đá vô lường nửa khuya
Ta ôm tình nhỏ dấu hài
Em ôm vọng cổ một mai, khuya về