1-
Em đi rồi
Căn nhà ba mươi mét vuông mùa đông chưa thức giấc
Cánh cổng chiếc chìa khóa nhắm mắt
Lối vào dấu chân em, chân Phốc
Chân ngàn vạn bạn trăng, ngàn vạn sương trời
Ngọn đọt lang vươn lên chờ đôi búp măng non
Những đọt muống há mồm đói nước
Cây ớt quả xanh chờ bữa ăn canh chua lá lóc
Cái bàn chờ tờ báo Tuổi trẻ cười nằm ngủ
Anh không giẫm lên lối vào buồng
Sợ con Phốc biết những điều không thể
Ôi một màu thức thời gian
2-
Em đi rồi
Biết nói gì với người hàng xóm Đinh Giêm
Đôi mắt nhìn vườn rau đầy hoa muống trắng
Đôi mắt nhìn vào nhà đượm nồng tình trăng
Đôi tay chìa ra hai ngàn rượu nhạt
Anh trú chiếc mặt nạ
Hình con sâu
Đang trườn bò trên cỏ
Ngắm ánh trời mù đôi mắt
Em đi rồi
Biết nói gì với người hàng xóm Đinh Giêm
Gửi
linh hồn con chim kêu
Xác thân trên rẫy
Đôi bàn to chân voi
Gọi tên em nhịp chày đôi vọng lại tiếng chiêng dài
3-
Em đi rồi
Bầu trời rung rung
Vài đám mây chết dữ
Mưa sao băng
Anh nằm sấp xuống góc sân đêm
đất đỏ nhét đầy lỗ mũi
Anh thở bình hơi kỷ niệm mong chờ
Con kiến khôn nòi bò lên con mắt
Con mắt chưa hề giận lừ đừ nhắm dần nhắm dần
Em có thấy mưa sao băng không
Con Phốc nhìn
Ngớ ngẩn hoài niệm
Im lặng đêm mang về tinh khiết dáng hình em đất đai sắc đẹp muôn đời
Đêm Kim Xinh trận mưa sao rực rỡ
4-
Chẳng có sự dịu dàng nào sánh với đêm
Căn nhà thức
Phố đỏ lên đèn
Chẳng có tiếng trẻ con
Nhà hàng xa lắm
Nhà hát xa hơn
đôi tay chồng lên nhau màu sắc tím
Tường trắng cười quỷ sứ
Anh úp mặt trước cửa nhà
Băng bó trái tim
Băng bó hoài niệm
Gịot giọt đau nhỏ xuống từ ánh đèn nê-ông
Anh lạnh người cửa sổ hé ra
Đen mái tóc dài đính chiếc kẹp lâu đài
Thòng xuống chiếc Attila
Em không tay
Em không tay.
5-
Anh bò lên nơi em nằm
Chiếc gối nhoài xuống sàn nhà
Chiếc mền bay lên trần nhà
Lơ mơ hồ Ea thành em bắt tôm chiều đông giá
Đôi chân rời ra
Đôi tay lăn xuống đất
Những con kiến tha hồ
Những con muỗi tha hồ
Em chồm xuống từ trần nhà tím tái
Anh vổng đôi môi uống từng ngụm gian hồng
6-
Em đi rồi
Anh leo lên mái nhà
Khấn vòm đêm bằng giọng ăn mày
Kìa xa
bóng dáng con Phốc phờ phạc
Em từng nhai cơm bế bồng mặc áo
nhìn đắm đuối đôi mắt thơ sâu thẳm mùa đêm
Phốc chồm lên mài nhà nâng anh hạt sương trong
Những hạt lệ đầu tiên Phốc nhỏ xuống cõi trần
Nữ thần Venus nhắm mắt dắt Phốc trong hiu quạnh đường rừng
Ngày sau
Người hàng xóm Đinh Giêm thấy Phốc nằm ngoài cổng nhà
Chết gục
Miệng còn ngậm một hạt chanh dây em chưa kịp gieo.