gưi TP
Mùa đông phía em có nhiều nỗi nhớ
Như em đêm đêm nghe tiếng gió rít
qua từng ô cửa
như tiếng tru dài
của bầy sói
dưới thung lũng sâu và xa kia
Trong ngôi nhả rông và yên tĩnh
Tiếng cười đùa của em
dường như mất hút
không để lại tăm hơi
Sau những cây phơi
Trong những ngày họa hoằn có nắng
Nụ cười em lấp ló
và tỏa sáng
khi em đem đống chăn gối ra phơi
Cho hết những ẩm mốc, tồn đọng
Của một mùa ĐÔNG dài và tê tái