Trôi mãi về chiều
dòng đời trôi mãi về chiều ( Đoàn Chuẩn)
nghe thảng thốt những buổi chiều cay nghiệt
buổi người đi mưa đổ một góc trời
khi đời sống đã chìm vào thê thiết
sá chi tình tôi lạc giữa mù khơi
đi ngó núi và về nhìn núi ngủ
soi đời mình lăn lóc bóng cô liêu
tôi thầm hỏi một cõi ngày vô trú
có hay chăng mưa bạc trắng lưng chiều
người có khóc bên sông chiều sóng vỗ
cũng đành thôi mây tạt dưới chân cầu
sóng tàn úa trong cõi đời hạnh ngộ
thì chút tình cũng chìm ngút sông sâu
tôi trở lại với ngày buồn nuối tiếc
hơ cõi lòng lạnh mấy kiếp lênh đênh
người rồi cũng như nỗi buồn chia biệt
trôi về chiều từng cơn gió chênh vênh...
Người đi bỏ lại
người đi bỏ lại thu rồi
chiều mênh mông gió tôi ngồi một tôi
xót xa chiếc lá lưng trời
vàng rơi trên dấu xưa rời rã đau
người đi bỏ lại nhịp cầu
chiều con sóng vỗ điệu sầu hắt hiu
ngác ngơ mây trắng tiêu điều
bâng khuâng màu nắng giữa chiều rụng rơi
người đi bỏ gió ngang trời
và tôi… và những gọi mời xa xôi
chỉ còn lại bóng mồ côi
của đêm tuyệt vọng chỗ ngồi lạnh căm
sài gòn đau một mùa trăng
mình tôi đơn lẻ sầu giăng mắt buồn
nghe mùa xưa chợt rưng rưng
ngày con phố cũ đã từng yêu em…
Bụi cát phù vân
trong những ngày sống chậm
rồi cát bụi sẽ tràn qua đời sống
khi bọt bèo đã chạm đỉnh phù du
cõi người đó trong mê cuồng tuyệt vọng
ngày xuôi tay còn lại dấu sương mù
hư ảo quá những sáng chiều những tối
hoàng hôn qua mây phủ khói sông hồ
bia mộ đó từng hàng chân bước vội
một đời người rủ bóng chạm hư vô
nghe cuối gió thả lời kinh nguyện ước
thập tự đời mang vác nặng trên vai
ôm tàn úa cơn mê buồn dốc ngược
bóng chiều rơi còn vọng tiếng thở dài
trăm năm tới rồi một ngày tóc bạc
soi bóng mình trên mấy bức tường câm*
hình như có tiếng kêu từ sa mạc**
đời người qua như bụi cát âm thầm...
*ý nhạc Trịnh: người về soi bóng mình...
giữa tường trắng lặng câm
**kinh thánh