Trước 75, nhà thơ Phù Hư xuất hiện trên một số báo và tạp chí ở Sài Gòn.Đặc biệt là anh xuất hiện trên tạp chí Văn với bài thơ Ngậm Thẻ Qua Sông có phong cách lạ- nói đúng hơn là một bài hành được nhiều người yêu thích mà tôi còn nhớ đến giờ.
Sau 75 thì chim bay tan tác…mỗi người một phương !
Đến thập niên 80 tôi mới gặp lại Phù Hư ở quán cà phê anh Giáo nằm trên đường Lê Văn Sỹ-Anh Giáo là anh của thi sĩ Nguyễn Đình Toàn.Thời gian này, xuất hiện nhiều tay văn nghệ sĩ như Ngô Tắc Tích, Kim Hoa Bà Bà, Y Vũ, Phù Hư, Nguyễn Ước,Sơn Quăn…Lúc này thì tôi ngất ngư vì phải đạp xe lên tận ruộng ở Tân Bình mua rau Muống về cho vợ bán ở chợ THT.Đang gò lưng đạp thì Phù hư gọi tôi:”TDL, ghé quán uống cà phê đã rồi đi.”Tôi dừng xe, bước vào quán ngồi cạnh Phù Hư.Trước ly cà phê đen đang bốc khói , giọng anh trầm trầm:” Làm rứa chi cho khổ hèo? Theo mình buôn bán thứ ni nì”.Phù Hư móc xâu đồ nghề đưa tôi xem rồi chỉ tôi cặn kẽ.Đây là nghề ve chai “ cao cấp” mà nhẹ nhàng.Tôi nhận ra nào đồng hồ mạ vàng, nào viết Parker, nào kính Pilot, nào đồng tiền nữ hoàng của Pháp bằng bạc thật.Tiếp thị xong, Phù Hư trả tiền cà phê rồi móc túi cho tôi 5 đồng bạc Bắc.Tôi trố mắt nhìn rồi hẹn sẽ theo bạn.Vậy là ,ngày mai tôi để vợ lấy rau tại chợ và tôi trở thành một tên “ ve chai hành” ( Bùi Chí Vinh có làm bài thơ đáng nhớ)
Buổi sáng tụ tập quán cà phê hơn 9 giờ mới xuất hành.Những thứ tôi và đám ve chai cần mua đang còn trong dân chúng nên thong dong đi vài giờ là có tiền sống khoẻ trong một ngày.Ai may mắn thì trúng mánh ăn cả tháng.Nhưng hơn một năm sau, nghề này cũng lụi tàn.Tôi quay trở lại chợ bán mua cùng người vợ khổ.Phù Hư may mắn hơn tôi có gia đình căn bản nên xoay qua làm tạp chí Mỹ Thuật Thời Nay.Được mấy năm rồi tờ tạp chí cũng chết.
Phù Hư được cái là có lòng nên luôn là người đứng ra vận động ACE văn nghệ giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn, bệnh tật…ở SG cũng như các tỉnh.Như trường hợp nhà văn Hoàng Ngọc Tuấn, Ngô Cang…mà tôi đã thấy thực sự.
Nay thì lớp chúng tôi đã vào tuổi hoàng hôn.Cái tuổi quá ngậm ngùi của một đời người.Chỉ còn thơ văn là điều để còn nhớ tới như những lời ru, ru mình sống tiếp cuộc phù vân…
THƠ PHÙ HƯ
NGẬM THẺ QUA SÔNG
thơm lửa hương khoai tiếng hát rừng
ven thôn vừa ghé buổi di quân
khói mẹ sau lều cơm chín tới
nước em chè lá đậm phèn sông
tôi đời trận mạc xa quê quán
buổi ghé nương em núp bóng nhà
em nhớ thương chồng đóng đồn ải xa
lâu tin vắng trông mòn đường xóm
tôi ở quá bên hông nhà gió sớm
đợi dùm em tin chinh chiến gửi về
đêm nay mưa em mất ngủ khuya
tôi lạnh gió tin địch về vẫn thức
làng em ở gió Lào qua rất độc
ngày mưa mù khuất núi mù sông
mẹ già mong một mụn cháu đầu lòng
em nhắn gửi bao lần tin vẫn biệt
rụng vườn em trăng sương ngày tháng chạp
tôi gác đêm như bóng người rình
tối nay đạn nổ nhẹ mạn sông
sương mỏng quá nhìn hoa ngàn con mắt
tôi giữa đêm nghe mình như thất lạc
thương xóm nhà biết nổ đạn vào đâu
đồng đội tôi ngủ mệt thôn sâu
ngại làm động mẹ ho vừa chợp mắt
tôi nương bóng nhà trăng che khuất
ngồi co mình cho bóng bớt riêng tôi
nhìn xa trăng định trốn sau đồi
sông tiếng vạc dặm buồn như tiếng cú
thức có khuya mới nghe hồn bớt ngủ
mới hay trăng tháng chạp úa quanh đời
nghe em thở não mãi không thôi
em thở đó hay gió kêu mùa giá
nhà em ở miệt đông xóm hạ
bên triền sông không bến phải vắng thuyền
đầu trăng con nước rất vô duyên
lên mấp mé vườn em vai phơi áo
em rất nhỏ ngày trông vào gánh gạo
mẹ thì già vồn cải với nương rau
bước sau hiên vui mẹ dây trầu
mùa tốt lá xanh hồn tôi mới ghé
buổi mới đến cau cao vừa nhú bẹ
em thẹn thùa tôi tưởng thuở bình yên
tôi đâu hay em có nỗi hờn riêng
trông chinh chiến gọi hồn chồng theo gió
một tháng tròn ngỡ như ngày thuở nhỏ
em là em mẹ là mẹ xưa
tôi lêu nghêu lúc đi sớm về trưa
cơm nửa buổi giữa khuya kêu bụng đói
nhà thưa quạnh tôi gượng vui chẳng nổi
mẹ thẫn thờ em heo bóng trong sân
tôi trận mạc nhầu không kể đến thân
sương nhiều lắm trời không che nắm đất
em vẫn bảo tôi mái tranh không chật
tôi cười xoà xó xỉnh miết đâm quen
tròn tháng rồi đấy nhớ không em
hôm từ biệt quanh thôn nhà cửa khép
lúc quân đi chắc em không hề biết
đội tôi ngùi ngùi ngậm thẻ qua sông
còn tôi co ro lạnh mãi gió đông
một lần cuối nhìn nhà em đóng kín
tin chồng em chắc chưa về đến bến
như tin tôi mấy thuở gởi thăm nhà
cũng mấy năm rồi biền biệt phương xa
em còn nhớ một lần tôi ghé ở
thơm lửa hương khoai vùi bếp cũ
hồn em xa lắm cũng quanh đây
( 1972)
PHỐ ÂM XANH
tắt người, biển thẳm, sóng lao
đêm đen mun xuống vàng sao trên đầu
âm xanh vọng phố thưa sâu
đèn chia đường nhợt sương cầu gió rơi
sóng về kể nhịp đầy vơi
sương hình như ngậm kín trời đại dương
người xa lòng có mỏi cồn
để chân viễn phố dưới hồn cát rung
NỤ HÔN ĐẦU
nẻo em cồn bão đêm tù
núi khi tàn xuống biển từ dâng lên
cách em đến mấy nghìn đêm
môi còn ẩn nụ hôn riêng ban đầu
PHÙ HƯ
Bao giờ cũng ngậm ngùi thương nhớ thuở thanh xuân…phải không Phù Hư-người Ngậm Thẻ Qua Sông?
(SG 6.2020 )
Hình ảnh: Nhà Thơ PHÙ HƯ