khi não bộ thoái hóa hư rữa nhão nhoẹt như đất bùn
hắn bẻ đôi những con chữ rạc rài trên bàn phím
quăng vào chiếc cốc nhựa xơ xác trống không
trời hừng đông tinh sương chớm lạnh
ngai ngái mùi cái tóc cái lông cái mông cái vú
mùa hạ hụt hẫng rồi cũng qua
đã xa nhưng vẫn nghe quanh quất đâu đây
̶ ̶ bây giờ anh làm gì?
̶ ̶ tôi đi trong mù sương
̶ ̶ anh đi đâu?
̶ ̶ đi ra bờ mương
̶ ̶ anh muốn gì?
̶ ̶ một ly cà-phê đen óng ánh sóng sánh
ngắm rạng đông câm lặng cắn môi mọng mông muội
mùa hạ khó quên lợn cợn vẩn đục trong tâm thức
ngây ngất mùi ngai ngái hoa trái chín muồi
xin đừng lăn lộn trở mình kẻo bầm dập cặp đùi tiên nữ
chiếc cốc nhựa mumbo jumbo sâu không đáy
những con chữ vỡ đầu gãy tay dập dềnh cầu cứu
hắn khẩn trương tháo bỏ vướng mắc trước mắt
trong tiếng gà gáy sáng thúc dục
nàng nhăn mặt lắc đầu ngán ngẩm
̶ ̶ khổ thân tôi. rõ khéo quên.