ĐẰNG SAU NHỮNG CÁNH CỬA
Tôi đuổi theo bão cát trên sa mạc
tìm dòng sông cuối cùng
tìm cái sống cuối cùng
Sao đáy sông lại nối bờ một bình nguyên cát nóng?
Sông đang trôi trên đầu tôi
hay tôi đang ngụp lặn trong khát khao
ảo giác?
Tôi bồng bềnh trên đỉnh mây đuổi gió
tìm hơi thở cuối cùng
tìm cái chết cuối cùng
Sao chim trời lại đáp xuống con tàu mắc cạn?
Gió có còn hơi thở
hay cái chết không muốn làm tan
ảo giác?
ở trên đỉnh gió
có loài chim mất cánh
vẫn bay tìm quên lãng
ở bờ sông khát vọng
một bộ xương cá voi
oai nghi nằm bất động
ở cánh cửa cuối cùng
tôi muốn gặp em
nhưng lại gặp chính tôi
đang tìm cánh cửa mới.
ĐÓN GIÓ
Chiều nay anh ngồi đếm gió
Nỗi nhớ gào rách thời gian
Nghe khát khao rơi trên đỉnh sóng thần
Đêm qua em bỏ quên giấc ngủ
Để anh về mở cửa chiêm bao
Bên kia ánh pha lê mong manh giấc mộng tình
Đàn kiến lao xao cơn động đất
Hỏi gió chuyện thị phi
Để xây tổ mới
Vào mùa di tản.
Em hát bài ca của gió
Làm nghiêng ngả cây anh
Những chiếc lá rơi gần xa
Từ cội rễ đến tận cuối chân trời
Rồi cũng rã nát
Anh quơ tay bám vào tiếng cười
Mơ giấc trùng phùng bên kia đường biên giới
Những mảnh tình mộng du
Tạo ma xát trong sóng ngầm hứa hẹn
Ca Diếp cắm hoa ngoài vùng giác ngộ
Chờ gió cháy bùng cơn bão lửa
Em về tâm điểm
Tỏa nhiệt thuần thanh
Để ngày mai trời lại xanh
Quên nỗi buồn tro bụi
Em lại hát bài ca của gió…
Gió
Nhẹ như bình minh mở mắt lúc ban mai
Hừng hực đánh thức mồ hôi giấc trưa nồng
Miễn cưỡng mặt trời tắt lửa
Bên bờ bóng đêm
Một làn gió, những làn gió
Một hơi thở, những hơi thở
Từng làn gió, từng làn gió
Từng hơi thở, từng hơi thở
Thầm thì dự báo bão giông
Trong mùa động nộ.
Anh hẹn em trên đỉnh gió
Bên kia dòng sông lưỡng lự…
ĐÃ MẤT MỘT HÔM QUA
Có ai vẽđược bản đồ thời gian
để tôi không còn đi lạc?
sao chỉ vẽ một dòng sông thủy mặc
mờ nhạt nhưđường sương rơi
không ghi nổi dấu một cuộc chơi
có ai vẽđược bản đồ ký ức
để tôi thôi vùi đời vào quên lãng?
sao cứ ngồi chờ tiếng nhớ
rơi xuống thành tiếng vỡ
lấy mảnh vụn ghép thành những giấc mơ
có những người ngồi từ trăm năm
đếm những giọt nắng sa xuống chân trời
tôi ngồi bên khung cửa sổ
đánh mất giọt nắng cuối
thức chờ bình minh đểđầu thai
có ai đếm được buồn đau
để nhìn thấy những suy tư không cần thiết
mỗi cánh hoa một cánh đồng
mỗi chiếc lá một khu rừng
mỗi ngày một cuộc đời
mỗi băn khoăn một tờ lịch
cứ bóc ra và xé đi
có ai vừa thổi tắt ngọn nến
để ghi dấu vùng đêm?
đêm tìm lại đêm
tôi còn nương bóng lửa
để thấy được bóng mình
này em
ta đã có một hôm qua
ta đã mất một hôm qua
trên lối mòn ngày mai
thời gian có gãy cánh
thì cứđể mây bay
đừng rơi như chiếc lá
đừng pha màu xanh
trong mùa tàn úa
đừng vẽ bản đồ
định vị ngày tháng
hãy để hôm nay
thay thế ngày qua
gieo mầm
một mùa xuân mới…
* * * * *