Tịnh
Ta không buồn. Ta không vui
Dòng sông chết đuối vẫn xuôi mái chèo
Chim trời cá biển lao xao
Chập chờn thương, hận để thao thức. Chờ
Một đời. Chờ đến bao giờ?
Thủy chung lau sậy, gió bờ hoang mang
Chẳng muốn vấn, sao cứ vương
Chỉ viên sỏi nhỏ cả vang mặt hồ
Một phù du, một thiên thu
Một tình, một ý, bao câu cho vừa
Người quay gót, người tiễn đưa
Ngẫm ra cũng chỉ chuyện thừa. Thế thôi
Cứ để đông tuyết ngủ vùi
Đêm nay thành khát mai rồi thành sông
Nỗi riêng làm nhạt niềm chung
Tri âm đôi lúc phải chùng dây tơ.
Ta không thực. Ta không mơ.
Giấc thức
Tôi thức giấc
Giữa rừng cây gỗ đỏ khổng lồ
Sáng nay sương mù phủ kín đỉnh cây
Hơi lạnh cưỡng ánh mặt trời
Hơi thở cuộc sống như màn sương
Ánh mặt trời nuôi dưỡng vạn vật
Nhưng lại đang hủy buổi sáng của tôi
Khi tôi đang cần sương lạnh
Để thưởng thức tách cà phê nóng mới pha
Buổi sáng.
Tôi thức giấc
Giữa một trời cơ khí khổng lồ
Đêm trước tôi nhảy bước Thái Bình Dương
Bị bão cuốn vào vùng đất mới
Nhiều người nhảy hụt chân đã chìm vào lòng biển
Giấc ngủ tôi chưa quen khí hậu
Vẫn đầy mộng lạnh suốt châu thân
Tôi lớn lên ở vùng nhiệt đới
Sợ tuyết trắng che phủ những hố sâu trên mặt đất
Như những ổ gà, vũng bùn
Trên con đường dẫn đến căn nhà ngây thơ
Ngày tôi còn nghe tiếng đại pháo ru tôi vào giấc ngủ
Tôi nhớ những con đường không tráng nhựa.
Tôi nhắm mắt
Thấy mình đứng trên đỉnh trời Hy Mã Lạp
Thế giới nhỏ bé dưới chân
Đêm trước tôi nhắm mắt trên rặng Trường Sơn
Vì kiệt sức, vì bom đạn
Nhiều người đã ngã cùng tôi trên những rặng núi không tên
Khi chỉ còn giáo điều, chủ thuyết làm lương thực
Tôi ngã xuống ở những Huế, Quảng Trị, Khe Sanh
Nhận căm thù làm tiền tử tuất
Để tôi tỉnh giấc trên chiếc cầu gãy
Hố cách ly sâu cả một đại dương
Tôi vẫn nhắm mắt
Trên đỉnh Hy Mã Lạp
Thế giới nhỏ bé.
Tôi lắng nghe
Tiếng thời gian phân chia thế hệ
Cắt thông cảm như cắt chiếc bánh
Thời gian là những con dao
Những thế hệ dao bén có nhiều ưu thế
Để những thế hệ cùn hoài niệm dĩ vãng hào quang
Dao bén có thể thành sáng tạo
Nên cuộc sống thành nhiều mảnh vụn
Tô màu
Dao có thể dùng để thái mỏng
Lọc bớt những sự thật mỡ gân ngang chướng
Nên sự thật không còn là sự thật
Chỉ còn là liều thuốc chống béo
Tôi lắng nghe
Thời gian trong tôi đang chảy mỡ.
Tôi ngậm miệng
Nhường âm thanh cho tiếng thiên nhiên
Tiếng cười chẹn ngang tiếng khóc
Tiếng khóc làm trệch méo tiếng cười
Trên sân khấu cuộc đời
(Thiên nhiên cũng đã nằm trong vở kịch)
Ngày hôm nay tôi không mở miệng
Để khỏi lây lan bệnh dịch
Vào linh hồn đã dịch bệnh của bản thân
Tôi cảm ơn cơn dịch
Đã giúp tôi hiểu cái vô lý
Không phải chỉ của bệnh hoạn tai ương
Và cái mong manh
Của những giá trị cuộc sống
Giả tạo hay chân thật
Tôi đã hiểu cái vô lý của vở kịch
Tôi ngậm miệng
Để hôm nay đi tiêm thuốc chủng.
Tôi ngồi đây
Giữa rừng cây gỗ đỏ khổng lồ
Sương đã tan
Nắng đã xâm lăng cửa sổ
Tôi chờ giọt mồ hôi đầu chảy ra|
Thay thế giọt sương trên cỏ lá
Buổi sáng tiến về giấc trưa
Mang theo cơn đói
Tôi phải đứng dậy
Đi tìm miếng ăn
Nhập thế.