GIẤC MƠ
NGƯỜI THỔI SÁO
Không thể hát thơ
Khi anh luôn áp môi vào lóng trúc
Và thổi hơi thở điệu đà nung ruột gan em
Từ em đã rung lên
Hay từ hồn anh thổi
Bởi sự hòa quyện của hai chúng ta chăng ?
Người thổi sáo và ống sáo
Bài tình ca cứ thế vang vang
Khúc Trương Chi ngày xưa đã về
Khúc cô đơn khát giữa khuya vừa vọng
Một chàng trai xấu xí như anh
Được áp môi vào em đã là hạnh phúc
Trúc ơi ! anh không nỡ nhìn em đứng một mình
Dẫu em xinh
Trúc ơi ! anh không nỡ cắt em ra thành nhiều đoạn
Để giữ cái lóng nhỏ óng ánh cho riêng mình
Dẫu nâng niu em như nâng niu tiếng sáo
Anh sợ đau lòng em ?
Trên sông -Thuyền chúng ta cứ lững thững trôi
Như ý nghĩ của anh lững thững trộn vào những hạt sương bùi bùi
Mơ mình hóa thành một Trương Chi rất khác
Một Trương Chi cả đời
Thủy chung với Trúc...!
ĐẠP BÓNG
Đã một lần làm vợ làm chồng
Nhưng chưa một lần đạp bóng
Các cụ bảo đạp bóng mới làm chủ người của mình ?
Ta đã nhiều lần đạp bóng ta
Nhưng ta có làm chủ bao giờ ?
Ta đạp dưới ngọn đèn /ta đạp giữa trời ngọ nắng
Ta đạp cả vầng nhật nguyệt
Ta đạp rung mặt đất
Trái đất cứ tròn xoay
Ta nhẹ hẫng chân đời
Từ khi yêu em
Ta thấy người ta hay rung khẽ
Hình như em đạp bóng ta khơi khơi
Thì này – trái tim – em làm chủ
Thì này – hồn ta – em cầm lấy mà chơi
Thì này – căn phòng chúng mình - ngọn đèn phụt tắt
Em đạp gì trong tối thui ...?
MỎNG MỌNG DẤU CHÂN
Vẫn chìm vào cuộc chơi thanh xuân
Anh không bao giờ biết mỏi
Anh lần những con đường quen em qua
Ngay cả thời thiếu nữ
Ngay cả thời chăn trâu cắt cỏ
Ngay cả thời em vọc cát tắm sông
Anh lần ra biển
Tìm dấu chân em bây giờ
Những dấu chân rất mỏng
Những dấu chân anh nhận tự trong mơ
Anh nhặt cả bỏ vào túi ngực
Lúc cần anh lấy dán lên thơ
Lấy dán vào ca khúc
Để đời vì em mà ngân nga
Lấy dán vào bức họa
Gọi những hờn ghen hoa cỏ quay về
Gót chân em dính nhiều bùn đất
Đã thơm trên môi anh – thơm đến không ngờ ...