CHIỀU ĐÔNG QUÊ MẸ
Sương giăng trắng phía mênh mông
Ngó về quê mẹ chiều đông rối bời
Cỏ may xao xác chân trời
Từng cơn gió vỡ chơi vơi lặng thầm
*
Xa rồi tuổi dại mù tăm
Co ro đi học rét căm đông về
Đồng mùa lúa trĩu vàng đê
Củ khoai ấm dạ lời quê ngọt bùi
*
Khoảng trời mây
ngậm ngùi hoàng hôn
Lạnh đông se sắt vào hồn
Ngõ về quê mẹ bồn chồn bước chân
*
Lau gầy đôi nhánh bâng khuâng
Bờ tre khóm trúc tần ngần gió lay
Rụng vào mắt khói chiều cay
Bếp quê tình mẹ nhen hoài lửa rơm...
VỚI ĐÔNG VÀ PHỐ...
Ngày...
Quên ngóng đợi niềm vui
Đông chưa chín sao lửa bàng le lói
Ngẩng tìm bầu trời bầy chim vắng mặt
Phố không định dạng nổi mặt người
Khẩu trang khuất một nụ cười vừa tắt
Vấp phải ánh nhìn ngoảnh lại liêu xiêu
*
Mặc định tứ thơ buồn thường trực
Dăm ba nhánh sầu chẻ ngọn
Phố vắng bàn chân mỏi
Chút hơi đông vờ len lỏi
Những hoàng hôn nhạt nhòa
*
Da diết điều gì chẳng rõ
Nắng mòn lối trưa
Khát thèm đường mây không ai phong tỏa
Chát đắng vị mưa rụng xuống từ trời...
TRÊN NHÀNH LAU TRẮNG
Ríu rít bầy sương mắt ngọc
Tụng ca cổ tích chuyện tình
Đi qua ngôi nhà lá nõn
Khẽ khàng giọt sáng bình minh
*
Cơn mưa ngang trời rả rích
Đã nghe thấm lạnh chưa lòng
Biệt ly mùa thu hoa cúc
Cõi tình buổi ấy chiều đông
*
Bến vắng vầng trăng quên mọc
Mơ hồ vị mặn trên môi
Gượng nở nụ cười chát đắng
Người xưa... mùa cũ... quên rồi...
*
Chẳng thể như sương cổ tích
Thì thôi làm cơn gió thu
Đìu hiu trên nhành lau trắng...
NHIẾP DẪN
Cố vùng vẫy thoát khỏi giấc mê
Chập choạng linh hồn bước ra từ cổ mộ
Trong vùng tối thâm u
Nỗi ai oán kéo dài hàng thế kỷ
*
Tan loãng hư không tiếng chày kình
Triệu giọt nước thanh tẩy nỗi oan khiên
Thèm một bình minh soi rọi
Vạn lời kinh ẩn ức tỏ bày
*
Chật một dòng sông đàn cá lội
Muôn vạn hàm linh tỏa sáu nẻo đường
Mật ngôn trầm hùng
Âm ba huyền nhiệm
Nương ánh từ quang nhiếp dẫn
Từ đây dương thới âm siêu
*
Mở ra khoảng trời gió sớm
Thấy trong hình lá biếc
Chòm mây khất thực thung dung...