Xin Mẹ
Xin hãy ôm con một lần nữa
Xin hãy cười tựa lần đầu nghe con gọi
Mẹ ơi!
Xin hãy nhìn con bằng ánh mắt rạng ngời
Khi con chập chững bước rời vòng tay mẹ
Xin cho con nép sâu vào lòng mẹ
Lần nữa thôi nghe ấm tận tâm can
Xin đừng bỏ con đi vào cõi mây ngàn
Như cánh hạc
Khuất chân trời trắng xóa
Con sợ sẽ không còn nhìn thấy mẹ
Sợ cảm giác bơ vơ khi lạc mẹ giữa đời
Xin nán chờ con vài phút giây thôi
Để con được nói tròn câu
Con thương Mẹ
Chỉ một câu
Mà suốt đời con vẫn chưa nói trọn
Bởi lòng con thương Mẹ mãi nhiều hơn
Mẹ héo mòn nhưng cao cả núi non
Xin muôn kiếp được làm con của Mẹ
(Vu-lan-bồn, 2022)
Mưa trên mái nhà xưa
Ta ngồi trước ngọn đèn chong
Lặng thinh nghe tiếng mưa giông ngoài trời
Liêu xiêu muôn hạt sầu rơi
Lòng ta như đất ngậm lời thiên thu
*
Hỡi người vạn cổ về đâu
Rêu phong những nấm mộ sầu quạnh hiu
Đâu đây tiếng bước vọng đều
Đoàn quân qua ngõ một chiều nắng phai
Mẹ ta gầy áo vá vai
Ru con bằng tiếng thở dài canh thâu
Người đi, ngơ ngác bên cầu
Người về, trắng xóa trên đầu khăn tang
*
Bao năm gãy gánh giữa đường
Ta ôm chí lớn mười phương chôn vùi
Về tìm lại thuở nằm nôi
Ru ta từng giọt mưa rơi mái nhà
Trôi về phía mù sương
Nhớ nhớ, quên quên, sáng, trưa, chiều
Một mình ở trọ chốn cô liêu
Cuồng chân lạc bước mê hồn trận
Quay đầu đã ở đỉnh cheo leo
Không nhớ bảy mươi hay mười bảy
Đã biết yêu rồi hay chưa yêu
Có ai vừa mới rời vai ấm
Là khách qua đường hay nắng thêu
Không gian rách vỡ đâu bờ bến
Thăm thẳm thời gian trải vô biên
Cứ tưởng vẫn còn mang trong dạ
Một bầy chim nhỏ đã bay xa
Đôi khi chợt trở về, khoảnh khắc
Ngày đã tối rồi, đêm giá băng
Giấc mơ của một-người-quên-hết
Là khoảng hư không trắng mịt mờ
Lãng đãng mù sương hay khói mây
Tuổi trời bát ngát tóc tơ phai
Áo rêu giũ nát hồn tro bụi
Một buổi nào tan mất dấu hài
(Cảm thức Alzheimer)