Nhiều lần tôi tự hỏi tôi là ai, từ đâu đến và sẽ về đâu. Hỏi mà chẳng thể trả lời cho thỏa đáng. Quả là hỏi ngu ngơ và trả lời ngu ngơ. Lòng tôi ngổn ngang cho kiếp người trần thế.
Tôi chào đời trong tiếng khóc của chính mình. Có lẽ trong cõi vô minh tôi khóc cho thân phận của mình, của con người cụ thể ở thế gian. Bởi ngày tôi chào đời là ngày tôi dấn thân vào cõi chết.
Cõi chết của những thức ăn được chế biến trôi từ miệng xuống hậu môn, hoặc từ miệng chưa kịp nuốt lại nôn ra. Cõi chết của tiếng cười, tiếng khóc, tiếng rên. Cõi chết của tiếng nói chữ viết, của lời kinh, của tri thức.
Tôi chào đời nghĩa là tôi đang đi vào cõi chết. Cõi chết của những con thiêu thân của chồi nõn đón mùa xuân. Cõi chết của nụ hôn vội vàng mùa hạn, mùa bão giông. Cõi chết của những nghĩ suy ngu ngơ, của những nghĩ suy của Socrates, Plato, của những vú mông Bao Tự, Tây Thi, Thẩm Thúy Hằng, Lisa, Emilie Nereng, của những đạo đức thuyết giảng về thế giới đại đồng của tôn giáo, của chủ thuyết vô sản, về thuyết tương đối tổng quát của Einstein ...
Tôi từ cõi chết đầu thai thở hơi thở của con người trần thế. Con người được Thích Ca chỉ theo hướng vầng trăng, vầng trăng khi mờ khi tỏ, vầng trăng của mồng một, đêm rằm; con người được Jesus gánh mọi tội lỗi, được cứu rỗi - con người được ân phước của ngày sau rốt.
Tôi từ cõi chết trở về thấy mọi thứ trên cõi đời này chẳng là chi cả ngoài vòng quay luân hồi của vũ trụ, mọi thứ chỉ là thứ chi chi để rồi tôi phải chi chi cùng đời.
Tôi từ cõi sống đi vào cõi chết. Từ cõi chết trở lại làm người. Và tôi mong được làm người đúng nghĩa.
Tôi xin cảm ơn đất trời, cảm ơn giọt máu hoài thai của mẹ, cảm ơn linh khí của cha cho tôi thành người.
Tôi sống để thấy là đang đi dần vào cõi chết. Và cõi chết là cõi sống của tôi ở tương lai. Và thời điểm nào đó, từ cõi chết tôi được sống lại, được thấy hào quang của ngày Chúa tái lâm, của ngày Di Lặc giáng thế.
Ngày vui của nhân loại khi ngôi Hai xuống trần gánh tội lỗi của thế gian. Nhân loại từ cõi chết trở về cõi sống khi máu của Jesus rửa tội cho con người. Vui thay khi mọi người từ cõi chết trở về cõi sống. Vui thay khi tôi từ cõi chết, cõi vô minh trở về làm người trong hồng ân của Tạo Hóa.
Dẫu biết ngày tôi chào đời là ngày tôi đi đến cõi chết. Nhưng tôi vẫn mừng vui vì lẽ sinh tử, tử sinh, Tôi nguyện cầu mừng vui vì bè bạn, anh em, người thân yêu được bình an dưới thế.
Tôi đang tư duy nghĩa là tôi đang tồn tại như Renè Descartes đã từng nghĩ. Dẫu tôi đang nghĩ về cái chết nhưng không có nghĩa là tôi đang chết. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ chết nhưng có thể đó là thời điểm linh hồn tôi bắt đầu sống. Rõ là tôi ngu ngơ trong vòng tử sinh sinh tử vô thường của Tạo Hóa.
Ngu ngơ trong những ngày chuẩn bị đón tin lành mừng Chúa giáng sinh để rồi vác thập tự gánh mọi tội lỗi của con người ở thế gian, trong đó có tôi.
Nhiều lần, rất nhiều lần, tôi thuộc lòng câu nói nói của Chúa Jesus: Ta là đường đi, lẽ thật và sự sống; chẳng bởi Ta thì không ai được đến cùng Cha (Giăng 14:6). Biết là vậy, nhưng lòng tôi vẫn cứ phân vân bởi nghĩ suy ngu ngơ của chất người trần thế. Vẫn cứ nghĩ rằng cái vừa chết là sự sống bắt đầu.
Thôi thì tự an ủi mình. Tôi đang sống đây nghĩa là tôi đang đi dần đến cõi chết. Và khi vào cõi chết, sự sống của tôi lại bắt đầu...
Tháng 12/ 2022