Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.184
123.216.104
 
Kiều Kinh
Ninh Giang Thu Cúc

 

(Tu là cõi Phúc...)

 

... Cho hay giọt nước cành dương

Lửa lòng tưới tắt mọi đường trần duyên...

(Đoạn Trường Tân Thanh – Nguyễn Du)

 

 

 

 

LỜI THƯA CÙNG QUÝ ĐỘC GIẢ

 

            Những tưởng Ninh Giang Thu Cúc sẽ gác bút sau tập tiểu luận “Đọc Kiều Thương Khách Viễn Phương” nhưng nào có được - bởi nghiệp dĩ đeo mang nên mới có Kiều Kinh gởi đến quý vị.

            Với tuổi tác và bệnh trạng – tác giả muốn nghỉ viết để duy dưỡng tinh thần, trì chú niệm kinh và chung sống an yên cùng căn bệnh nghiệt ngã là xẹp cột sống lưng...

            Thế nhưng; với tiêu chí – còn thở là còn làm việc, tác giả không cam chịu là người vô tích sự vì thế NGTC vẫn viết (dù trong tư thế khó khăn) mong đóng góp chút công sức nhỏ nhoi cho nền Văn học nước nhà.

            Với “Đọc Kiều Thương Khách Viễn Phương” tôi đã đồng cảm sẻ chia nỗi khổ niềm đau với người đàn bà bạc mệnh Thúy Kiều... Nhưng tôi nghĩ vẫn chưa đủ; bởi sau cuộc đoàn viên với gia đình và Kim Trọng, Thúy Vân đã “bàn giao” Kim Trọng cho chị để gọi là châu về hợp phố, có thể Thúy Vân chỉ vì cảm thương tình cảnh của chị mình chứ với “bản năng sở hữu”, chắc gì Vân đã thật lòng nói lời “trao trả”... Phần Thúy Kiều bằng sự trải nghiệm phong trần mười lăm năm với bao sự, bao tình, đã cho nàng một vốn sống đủ để chối từ lời đề nghị nối lại tình xưa với chàng Kim bằng chính lòng tự trọng; và cả sự xấu hổ về quá khứ nhục nhằn của bản thân chứ trong sâu thẳm tâm tư Thúy Kiều - mối tình đầu với Kim Trọng dễ gì phai nhạt?!

 

            Bây giờ gặp lại cố nhân với “phấn thừa hương cũ bội phần xót xa” chỉ gây sự khó xử cho cả ba người, hai người đàn bà đáng thương nầy đều mang mỗi mặc cảm khác nhau, họ phải nhìn nhau để ứng xử từng ngày trong mối tương quan; làm sao tránh khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến bao điều vi tế trong đời sống vợ chồng, giữa Thúy Vân Kim Trọng, Thúy Kiều Kim Trọng. Trong vụ việc nầy chỉ có Kim Trọng là người thụ hưởng tất cả mọi sự lợi lộc, cụ Nguyễn thiên vị đàn ông nhiều quá?! Chúng tôi có suy nghĩ; để bảo vệ tình cảm máu thịt của hai chị em Thúy Vân – là Thúy Kiều nên xuất gia cửa Phật để tu trì, sám hối, những oan nghiệt trong quá khứ, hiện tại, vị lai, đó là cách tốt nhất cho thân, tâm Thúy Kiều, trả lại sự bình yên cho Thúy Vân trong cuộc đời làm vợ Kim Trọng để hai người đàn bà cùng thoát cảnh:

“... Cái kiếp lấy chồng chung

Kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng...”

(Hồ Xuân Hương)

            Cụ Nguyễn Tiên Điền đã chẳng từng khẳng định “Tu là cõi phúc tình là dây oan” và đã dọn dẹp cho Thúy Kiều đời sống “Mùi thiền đã bén muối dưa. Màu thiền tính vốn quen ưa nâu sòng” đó sao?!

            Vậy Kiều Kinh của kẻ hậu sinh, hậu học nầy đã đáp ứng đúng nguyện vọng của tiền nhân; hẳn cụ bằng lòng cho con làm việc ấy. Xin kính vọng đến anh linh Nguyễn Tiên Điền muôn vàn sự yêu kính con dành cho cụ.

            Với một trăm tám mươi hai (182) câu lục bát – xin nguyện cầu Thúy Kiều được đến bến bờ giải thoát.

“... Lạ thay vừa bén mùi thiền

Mà trăm nảo với ngàn phiền sạch không”

(Chu Mạnh Trinh)

                        Nguyện hồi hướng công đức cho toàn thể nhân sinh trên hành tinh nầy không còn hận thù chia rẽ màu da sắc tộc, khi tất cả mọi người đều có chung “Máu cùng đỏ và nước mắt cùng mặn”. Mong thay!

Trân trọng

 

KIỀU KINH

 

   Phù thế đã nhiều duyên nghiệp quá

 Lệ lòng mong cạn chốn am không

Cửa thiền một đóng duyên trần dứt

  Quên hết người quen chốn bụi hồng.

(Bến giác – J.Leiba)

 

I -         Am tranh lều cỏ sớm trưa

Nâu sòng đạm bạc muối dưa tịnh lòng

Qua rồi năm tháng long đong

Oan khiên rửa sạch thong dong cõi miền

Gieo duyên – khoác áo “Trạc Tuyền”

Mầm lành hé nhú – giữa miền trần lao

Nghiệp căn còn mãi lao xao

Phải tay Bạc Hạnh lại vào lầu xanh.

 

 

II -        Ngược dòng về tuổi thanh tân

Nữ lưu phong vận hồng quần băng trinh

Sắc tài năm ngón tay xinh

So dây nắn phím tơ tình đa đoan

Cung cầm nửa khúc tân toan

Bằng như mệnh nghiệp mang mang đợi chờ

Thật ư – mà tưởng như mơ

Tiết Thanh Minh ấy cập bờ tơ duyên

Tim son loạn nhịp đầu tiên

Môi hồng nở nụ thơm hiền đoan trinh

Thoắt nhiên tình lại gặp tình

Như là đã hẹn ba sinh thuở nào

Lên yên Kim vẫy tay chào

Khuê phòng trở gót Kiều nao nao buồn

Giã từ chưa tỏ ngọn nguồn

Mà sao lòng cứ vấn vương chút gì

“... Người đâu gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có duyên gì hay không...”

Ngẩn ngơ lòng lại hỏi lòng

Ai kia nào có trông mong như mình

 

Bâng khuâng quay ngựa thư phòng

Chàng Kim xao xuyến ước mong tương phùng

Dáng ai tha thướt hình dung

Gót sen uyển chuyển làm rung tơ lòng

Dung nhan kiều mị sáng trong

Thu ba sóng gợn trăm vòng hồ thu

Phòng văn ca khúc tương tư

Sáng chiều thơ thẩn áng thư đứng ngồi

Nhìn đâu cũng thấy bóng người

Giọng oanh thỏ thẻ nói cười đoan trang

Nghĩ suy tìm cách lần sang

Mái đông hiên Thúy ngàn vàng đặt thuê

Cầu mong gần được tường khuê

Mặt nhìn tỏ mặt lòng mê mẩn lòng

 

 

Hoàng hôn gặp buổi thong dong

Thúy Kiều dạo gót tường đông ngắm trời

Thoa vàng vướng cánh đào tươi

Vô tư nàng vẫn rong chơi chẳng nhìn

Bên hiên Lãm thúy chàng Kim

Đêm ngày ước nguyện được nhìn dáng ai

Sáng mai dạo bước tường ngoài

Nhìn sang vườn Thúy ai hoài nhớ thương

Hoa đào thoang thoảng đưa hương

Trên cành bỗng thấy vướng vương vật gì?

Vội vàng Kim nhón chân đi

Tìm thang bắt vội ngại chi hiểm nghèo

Trân châu báu vật đây rồi

Của đây người đấy bồi hồi thiết tha

Tường xuân kín cổng cao tòa

Tin xuân đâu dễ lọt qua trướng hồng

Âm thầm sáng ngóng chiều trông

Thoa vàng càng ngắm càng mong gặp người

Lòng đang tưởng một nhớ mười

Vườn bên nghe vọng tiếng cười xôn xao

Kim mừng khấp khởi nôn nao

Vội vàng sửa áo ra chào giai nhân

Hai bên giáp mặt tần ngần

Mừng nầy đã thỏa bao lần ngóng trông

Chàng Kim cất tiếng thưa, vâng

Kim thoa nhặt được rày mong mai chờ

Thật đây mà tưởng như mơ

Châu về hợp phố xin nhờ trao tay

Thúy Kiều muôn đội ơn may

Kim càng luống cuống càng say men tình

Tay ngà năm ngón nuột xinh

Nâng niu trâm ngọc ân tình cưu mang

Kim Kiều hạnh ngộ hân hoan

Đổi trao kỷ vật xuyến vàng khăn thêu

Vượt rào thề ước trăm điều

Thơ đề, tranh họa, vách treo hồ cầm

Tay tiên dạo phím tơ đồng

Khúc khoan khúc nhặt sầu đong lệ nhòa

Cung cầm năm bậc mưa sa

Buồn lên chất ngất cỏ hoa úa màu

Năm canh tròn giấc mộng đầu

Duyên trong nghĩa trọng ngọc châu sáng ngời

Chia tay bịn rịn khóc cười

Bình minh ló dạng – tiếng người gọi sang

- Cậu về lo việc hộ tang

Ông bà đã sẵn – đường sang quê người

Liêu Dương – thúc phụ qua đời...

Hiếu, tình, cách trở rã rời lòng Kim...

 

 

Nổi nênh chút phận thuyền quyên

Tai ương dồn dập ngày đêm đọa đày

Nỗi nhà ách nạn oan đầy

Nỗi mình tình nặng sâu dày biển non

Trăm năm thề nguyện vuông tròn

Nào hay oan khốc tình son lỡ làng

Đành thôi ngọc nát vàng tan

Bút đau vĩnh biệt Kim lang mấy hàng

Quay lưng hứng chịu bẽ bàng

Gia hương đạo trọng ngàn vàng dễ mua

Thương cha tuổi tác già nua

Đem thân báo đáp ân thừa – cao sơn

Đắng cay bao nệ thiệt hơn

Thung huyên gia đạo an yên là mừng

Chén buồn đưa tiễn ngập ngừng

Đất trời chớp giật đùng đùng bủa vây

Thương sao thân phận bèo mây

Dữ nhiều lành ít vần xoay nghiệp trần

Sa vào lưới nhện căn phần

Đoạn trường lăn lóc mấy lần hồng nhan

Đọa đày nát ngọc tan vàng

Bèo mây trôi dạt lầm than đất người

Bao phen mưa dập sóng dồi

Tấm thân luân lạc nổi trôi sớm chiều

Cực lòng tạm khoác phong phiêu

Mưa chan gió táp lạnh xiêu vóc gầy...

 

 

III-         Quay đầu nương tựa am mây

Rũ thân bụi bặm bủa vây hồng trần

Quy y Tam bảo hồng ân

Tam quy ngũ giới thành tâm thọ trì

Từ đây dứt bỏ tham si

Nâu sòng đạm bạc đứng đi nhẹ nhàng

Mõ chuông kinh kệ lời vàng

Pháp âm rót mật hàng hàng âm ba

Muối dưa chay tịnh ngày qua

Tâm kinh bát nhã an hòa thân tâm

Thất tình lục dục giảm dần

Bờ mê trở gót đến gần đài sen

Tuệ quang bừng sáng ánh đèn

Soi pho kinh điển bao phen đêm dài

Kiếm Văn Thù chặt mê sai

Kim Cang diệu hữu cho ai kiên trì

Thủy Sám lạy đấng từ bi

Lương Hoàn sám hối những gì nghiệt oan

Trải nhiều kiếp nạn tân toan

Thành tâm hóa giải muôn ngàn nghiệp xưa

Từ đây tạnh gió tan mưa

Nhân lành gieo giống chẳng chừa nhỏ to

Yêu người yêu vật chăm lo

Con sâu cái kiến chẳng cho diệt trừ

Nhiếp tâm mở rộng lòng từ

Bốn phương ba cõi xem như một nhà

Thương  người xuôi ngược bôn ba

Tuổi cao sức yếu không nhà cô đơn

Ấp yêu xoa dịu tủi hờn

Miếng cơm manh áo qua cơn ngặt nghèo

Thương người vất vả gieo neo

Sẻ chia khó nhọc trèo đèo vượt sông

Giúp người bất kể sơ thân

Nguyện xin trang trải nợ nần kiếp xưa

Thương yêu nói mấy cho vừa

Trải lòng nhân ái sớm trưa tô bồi

Ngược xuôi bao độ luân hồi

Bao phen chìm nổi bao lời thị phi

Giờ xin giọt nước dương chi

Rửa tâm sạch mát sân si xa lìa

Quá khứ khép cửa sau kia

Mắt nhìn hiện tại đong chia mấy phần

Tương lai đừng vọng xa gần

Sinh linh bao kiếp xoay vần được thua

Nhân gieo quả gặt được mùa

Hồi chuông triêu mộ đuổi xua nghiệp tà

Ung dung bước giữa ta bà

Băng tâm nhất phiến ngọc ngà – Tôi ơi!

Tâm từ vô lượng dâng đời

Tâm bi vô lượng gởi người trần gian

Tâm hỉ vô lượng lạc, an

Tâm xã vô lượng buông ngàn chấp mê

Bốn tâm nương tựa Bồ Đề

Cội nguồn tu tập nương về pháp thân

Tín tâm một dạ chuyên cần

Niết bàn hiện tại cận gần nhân sinh

Mấy lời lập nguyện đinh ninh

Kiều xin huân tập cứu mình: An Vui!

Dám đâu nghĩ chuyện độ đời

Dám đâu nghĩ chuyện xa vời cứu sinh

Mấy câu tâm huyết răn mình

Nhất tâm đảnh lễ chúng sinh muôn loài.

 

 

IV -       Nguyện cầu nhân loại thái bình

Nhà nhà no ấm đậm tình nước non

Muôn dân một tấc lòng son

Dâng lên Quốc tổ vẹn tròn thảo ngay.

 

 

 

 

 

 

Ninh Giang Thu Cúc
Số lần đọc: 389
Ngày đăng: 14.02.2023
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Chùm thơ số 48 của Lê Thanh Hùng - Lê Thanh Hùng
Khúc thơ tản mạn chiều - Nhớ Đà Lạt - Liên Phương
Chùm thơ Xuân mới của Tịnh Bình - Tịnh Bình (Tây Ninh)
Mở cửa trái tim - Trần Thoại Nguyên
Ma mị tàn năm - Thy An
Chiều muộn - Phan Văn Thạnh
Lỗi hẹn trời quê - Huỳnh Liễu Ngạn
Đêm khát nụ em cười - Đặng Xuân Xuyến
Thì thôi nhỏ ơi... / Yêu lặng lẽ - Lê Minh Hiền
Xuân về bên mẹ / Mùa thiên thanh - Tịnh Bình (Tây Ninh)