GIÓ TRỞ MÙA
Gió trở mùa rồi phải không anh?
Nhớ mặc thêm áo, tránh lạnh về
Ra đường mũ kín, choàng khăn ấm
Tất vớ mang vào…đỡ giá băng
Ngày xưa em đâu có nghĩ rằng
Mai này hai đứa lại cách xa
Sớm hôm thời tiết mà thay đổi
Ấm lạnh gió lùa… ta thiếu nhau
Trời Huế hôm nay cũng đổi màu
Mây về u ám… gió se se
Nghe mùa xuân cũ xưa thức dậy
Kỷ niệm ùa về…em nhớ anh!
Còn đâu ngày tháng sánh vai nhau
Tay cứ trong tay buổi sớm chiều
Bên anh sá kể gì mưa nắng
Mặc gió lạnh về …em có anh!
Chẳng hiểu trời sao lại nỡ đành
Đang tâm chia rẽ mối duyên ta
Anh đi biệt xứ…mình đôi ngả
Để lại nỗi buồn…em mất anh!
Giờ cũng xem như lá xa cành
Ngậm ngùi thương nhớ nỗi chông chênh
Tại duyên, tại số mình chưa tới
Lạc loài vời vợi… cả hai phương
Lẻ bước đơn côi những con đường
Ngày xưa mình ríu rít bên nhau
Thanh mai- trúc mã người khen tặng
Bạn bè mong …mình những nên đôi
Thôi biết làm sao ...đã lỡ rồi
Đôi mình cách biệt nỗi sơn khê
Thương nhau em gửi ngàn câu chữ
Để vỗ về anh…an ủi em!
MÙA ĐÔNG
Anh à giá buốt của mùa đông
Thêm nỗi xa cách tái tê lòng
Em chọn cho mình màu áo, mũ
Ngày xưa anh thích để em mang
Khoác lên kiểu áo ngày xưa ấy
Sống cùng kỷ niệm đợi đông sang
Biết đâu trong gió lùa hun hút
Người trở lại nhà thăm Cố Đô
Anh ở phương trời có gió đông?
Giữ ấm giùm em để yên lòng!
Áo len ngày ấy em đan vội
Để kịp anh choàng buổi tiễn đưa
Mùa đông năm trước lất phất mưa
Thấm lạnh lòng em những giọt buồn
Mưa trắng khung trời mưa dai dẳng
Nỗi buồn năm tháng chẳng hề nguôi
Người đi lữ thứ đời mưa gió
Kẻ ở lệ lòng lả chả rơi
Nếu giữa mùa đông trời lạnh giá
Người xa về, nắng ấm cũng về theo.
THIÊN AN CHIỀU THU
Thiên An một chiều thu
Mây về giăng kín lối
Hàng thông reo trỗi nhạc
Vẫn khúc hát tự tình
Em đếm bước một mình
Đơn côi như ngọn gió
Ôi ngày xưa nhớ thế!
Một thời sánh đôi nhau
Hồ Thủy Tiên màu xanh
Soi rừng thông tĩnh lặng
Vài chú chim bói cá
Thoáng ngỡ vút bay xa
Chiều dạo cảnh không anh
Tà áo bay đơn lẻ
Sóng lăn tăn khe khẽ
Soi bóng một mình em
Một đôi bóng thân quen
Chỉ còn trong kỷ niệm
Hỏi nhành hoa sim tím
Có nhớ người ngày xưa.