Năm thìn của má tôi
"I need to be weightless / But I never am" ̶ ̶ Leonard Cohen
má tôi ít nói
nhưng bà chưa bao giờ ngưng kể chuyện năm thìn
chuyện bão
chuyện mắc nợ ̶ ̶ ̶ nợ chồng chất nợ
chuyện bà chăm tôi ̶ ̶ ̶ đứa trẻ chưa đầy ba tháng tuổi ̶ ̶ ̶
quá mệt rồi ngủ quên
khi tỉnh giấc má thấy một con rồng nhỏ
bay lượn trong ánh lập lòe trên không
báo rằng không lâu má sẽ trả hết nợ
phần tôi trong nhiều giấc mơ ngày nhỏ
tôi thấy mình lạc mẹ giữa chợ
chạy ngược chạy xuôi ôm mặt khóc
nào biết má ở đâu
như dự báo
trong vòng một năm
má trả dứt tất cả nợ nần
mua được căn nhà khang trang trong xóm nhỏ
và tôi xa mẹ năm mười chín tuổi
không có dịp trở về
trong những năm tháng đen tối cuối đời má
ngay cả đám tang bà
có những khoảnh khắc hụt hẫng xô nghiêng
tôi ngờ ngợ mình vẫn là con rồng nhỏ
dù chỉ trong cõi mịt mù
nhớ nhớ quên quên của má
miên man trong buổi sáng giao thời
trên đường phố trở nên xa lạ sau gần nửa thế kỷ
hôm nay tôi lầm lũi một mình
rong ruổi trên dòng ký ức
tìm kiếm những mảng những mảnh
dù kết nối mong manh
nhưng rất riêng tư của má.
Tháng tư của má
má têm miếng trầu
nói con ra ngoài coi họ dựng rạp
che nắng hay đám ma
tháng tư như số vô tỷ
không hẹn mà gặp
trên dòng chảy năm tháng vô tận
tô điểm màu rêu phong xuyên hai thế kỷ
bao lần đếm hy vọng ảo vọng tuyệt vọng vô vọng
giật mình bạc phếch mái đầu
đêm về tôi trôi không cảm giác
trong khoảng lặng mênh mang
nỗi lo âu giăng mắc mạng lưới
vồ vập nuốt chửng con mồi vô tình
rồi mọi thứ biến mất
không một vết tích từng hiện hữu
dường như ẩn nấp đâu đó
trong cái hồ lô chủ nghĩa huyễn hoặc
thật ảo không lường
và má vẫn ngồi yên trên bộ ngựa
ngó chăm chăm vạt nắng đổ lửa
như bao năm qua
như suốt phần đời héo khô còn lại.