VẼ
(Kính tặng Nhà thơ – Họa sĩ Giáng Vân)
-------
Khi ngôn từ trở nên đáng ngờ
Bởi những phép tu từ đầy tinh thần trang trí
Người đàn bà làm thơ
Tìm đến sắc hình và nét
Thế giới giờ đây thu vào tấm toan
Một mặt phẳng
Người đàn bà từ giã những quen nhàm
Người đàn bà đối mặt những nguy nan
Để vượt thoát....
Những bài thơ không lời hiện dần
Những bài thơ không lời hiện ra dưới ánh sáng
Ban mai trong suốt
Giữa trưa chói lòa
Hoàng hôn dìu dịu
Những bài thơ không lời
Người đàn bà vẽ gì?
Hình như không có gì
Không lớn lao
Không vĩ đại
Chỉ là những mảnh vỡ đâu đây
Bên lề
Ẩn dấu
Người đàn bà đặt vào trung tâm
Tấm toan trắng trở thành nơi tái thế
Những mảnh vỡ hiện hình
Hoa
Lá
Cỏ cây
Gương mặt một vài người thân
Hình như cũng là những người đàn bà quá đỗi vô danh
Hình như có nguy cơ bị quên lãng
Người đàn bà đã tặng nguồn sáng
Những mảnh vỡ ngời lên sức sống
Dẫu chỉ một lần
Khi ngôn từ cạn kiệt
Người đàn bà làm thơ không lời!
NGƯỜI ĐÀN BÀ LÀM THƠ
[Mừng Sinh nhật Nhà thơ Ý Nhi]
~~~~
Ngay từ những trang thơ đầu tiên
Người đàn bà đã chọn cho mình
Giọng trầm
Và
Nhịp thơ chậm dãi
Sau vô vàn những nhí nhắt cuộc đời thường nhật
Làm vợ, làm mẹ, làm viên chức vô danh
Người đàn bà về với riêng mình
Những cuộn len ngôn từ
Chầm chậm
Mở dần
Theo nhịp đan thầm lặng
Những bài thơ hiện dần hiện dần
Nhiều khi dang dở
Nhiều khi bỏ lửng
Những bài thơ chầm chậm hiện hình
Như những tấm áo
Mang hơi ấm
Cho
Những ngày đông...
Người đàn bà làm thơ cho riêng mình
Bâng khuâng kỉ niệm
Thoáng chút buồn
Những mất mát thầm lặng
Sự dửng dưng thờ ơ ghẻ lạnh
Tâm hồn côi cút những mặc khách tao nhân
Nỗi bơ vơ đa đoan những người sinh lầm nơi chốn
Nỗi buồn thời hậu chiến không thể nói thành lời
Người đàn bà lặng thầm
Đan tấm áo ngôn từ
Thận trọng
Những cuộn len ngôn từ vô tận...
Người đàn bà làm thơ
Giữa những ồn ào, nhộn nhạo
Giữa những xô bồ, ngáo ngơ, ngơ ngáo
Giữa những tháng năm chữ nghĩa rẻ hều
Giữa những tháng năm thiện lương trở thành xa xỉ
Người đàn bà không than khóc
Không lâm li
Không quay lưng ngoảnh mặt
Những cuộn len ngôn từ lặng lẽ và bất tận
Những tấm áo thơ chầm chậm chào đời
Hơi ấm
Mùa đông dường như dài hơn những tháng năm này
Những chiếc áo thơ ủ ấm tâm hồn
Ủ ấm cho mình
Ủ ấm cho ai
Những tấm áo mùa đông...
Người đàn bà ngay từ những trang thơ đầu tiên
Đã chọn cho mình một giọng trầm
Có phần lẻ loi và kiêu hãnh
Không đua chen
Không vóng lên lảnh lót
Giọng trầm thơ da diết
Giữ cho riêng mình...
TRẦN HOÀI THƯ
Có cả ngàn lí do để tôi chưa kịp đọc Ông
Có cả ngàn lí do để tôi vĩnh viễn không bao giờ còn được gặp
Trên dải đất hình chữ S nhỏ bé
Trên địa cầu rộng lớn muôn trùng
Bên thắng cuộc
Và bên thua cuộc
Bên chúng nó
Và bên chúng ta
Một thời ngôn từ lạnh sắc
Một thời ngôn từ thuốc độc
Quốc nội và Hải ngoại
Những hàng rào cách chia
Hữu hình và vô hình
Những hàng rào rất có thể vây kín quanh tôi
Tự vây trong tôi, nhiều khi có thể
Không dễ gì giải độc ngôn từ
Không dễ gì thoát khỏi những sân hận âm u man mọi nơi đáy sâu lòng ta thầm kín
Không dễ gì ta có thể thoát khỏi những xích xiềng tự nguyện
Không dễ gì...
Tôi đọc rồi biết ông
Lặng lẽ
Âm thầm
Nhờ nối mạng InterNet
Từ một danh ngôn nước Pháp
Muốn - luôn - là - có - thể!
Tôi tin ông không hề biết
Ở phía bên kia xa cách vạn dặm Thái Bình Dương nơi cố hương vời vợi
Có một độc giả vô danh
Biết và đọc ông rất đỗi muộn màng
Tôi vẫn tin
Ngày ông bỏ nước ra đi lòng trĩu nặng buồn đau
Kẻ thua cuộc hai bàn tay trắng!
Cố hương mịt mờ sau khói sau mây sau điệp điệp trùng trùng sóng thái bình dương thái bình dương
Nhất khứ hề
Bất phục phản
Mang mang cổ thi buồn não!
Ngọn gió quê người gợi nhắc
Đoạn trường
Dứt áo
Ra đi...
Tôi vẫn tin
Ngày ông bỏ nước ra đi
Đớn đau khắc khoải
Bãi biển nương dâu
Chữ nghĩa sách vở một thời hóa thành đồng nát chất đống vỉa hè
Hóa thành bột giấy
Hóa thành tro bụi
Hóa thành hư không
Tan vào mây khói
Não lòng...
Lụy phần dư
Văn chương
Vô mệnh
Chắp nhặt
Vá khâu
Nối lại những mảnh hồn
Chữ thành dòng
Dòng thành trang
Trang thành quyển
Âm thầm
Cặm cụi
Lặng lẽ
Ẩn mình
Những mong làm sống lại
Từ tro tàn
Bay lên những những cánh chim
Ông đã làm với trọn vẹn yêu tin!
Những chồng bản thảo cao dần
Cao dần
Căn nhà nhỏ nơi ông trú ngụ
Quê người
Bỗng rưng rưng
Lệ rơi tình huynh đệ
Tiếng cười vui trong lặng lẽ hôn hoàng...
Biển đã lặng?
Đã sóng yên?
Những trang giấy cháy ngày nao đã lành trở lại?
Ông đã thanh thản ra đi?
Chuyến đi cuối cùng với hai bàn tay trĩu nặng!