NGẪU HỨNG
Khi nghe tin Nguyễn Huy Thiệp bỏ cõi nhân gian...
+++++
Không có vua? Xứ ta không có?
Thật là lạ. Quả là rất lạ
Không có vua
Vì có rất nhiều vua
Vua gà vua vịt vua hạt vừng vua hạt thóc lép
Vua bằng con bò và vua bằng con rĩn
Quá nhiều vua thành thử lại không vua
Sông mênh mang vời vợi
Thật bất ngờ
Trương Chi vạch cu nơi đầu thuyền và đái
Tiếng sáo mênh mang chẳng có chó nào nghe
Đời thật giống như cục cứt
Hết sạch niềm say mê
Thật quái lạ nền văn hóa xứ mình
Văn nhân nghệ sĩ nhiều vô đối
Rặt một lũ ngẩn ngơ ngơ ngẩn
Mưu toan làm đám giặc già
Ấm ớ khóc cười
Làm mình làm mẩy
Có miếng ăn quên tất thảy đất trời.
Chữ nghĩa sắc như dao
Lạnh như dao
Xấu xí cái giống người
Bạc ác cái giống người
Đê tiện cái giống người
Hèn hạ cái giống người
Trơ lì, trây thối, tráo trâng cái giống người
Người thật ở đâu?
Người thật đâu rồi?
Bên kia sông?
Hay nơi thượng nguồn vời vợi?
Hay nơi cuối nguồn miên viễn?
Chảy đi sông ơi!
Chảy về sông ơi!
Đừng chảy nữa sông ơi!
Chán phố phường thì về với rừng với núi
Kinh hoàng
Hết thú săn người
Hoa dại xấu hổ không dám nở
Dại hoang xám ngắt mây trôi
Cõi nhân gian hóa ra bé tí
Người thật, lẻ loi.
VẼ
(Kính tặng Nhà thơ – Họa sĩ Giáng Vân)
-------
Khi ngôn từ trở nên đáng ngờ
Bởi những phép tu từ đầy tinh thần trang trí
Người đàn bà làm thơ
Tìm đến sắc hình và nét
Thế giới giờ đây thu vào tấm toan
Một mặt phẳng
Người đàn bà từ giã những quen nhàm
Người đàn bà đối mặt những nguy nan
Để vượt thoát....
Những bài thơ không lời hiện dần
Những bài thơ không lời hiện ra dưới ánh sáng
Ban mai trong suốt
Giữa trưa chói lòa
Hoàng hôn dìu dịu
Những bài thơ không lời
Người đàn bà vẽ gì?
Hình như không có gì
Không lớn lao
Không vĩ đại
Chỉ là những mảnh vỡ đâu đây
Bên lề
Ẩn dấu
Người đàn bà đặt vào trung tâm
Tấm toan trắng trở thành nơi tái thế
Những mảnh vỡ hiện hình
Hoa
Lá
Cỏ cây
Gương mặt một vài người thân
Hình như cũng là những người đàn bà quá đỗi vô danh
Hình như có nguy cơ bị quên lãng
Người đàn bà đã tặng nguồn sáng
Những mảnh vỡ ngời lên sức sống
Dẫu chỉ một lần
Khi ngôn từ cạn kiệt
Người đàn bà làm thơ không lời!
LIÊU THÁI
Cô đơn như thi sĩ
Chuyện hình như gói lại trong kỉ nguyên lãng mạn
Thời nay đã khác rồi
Rất khác
Thi sĩ không phải là đứa con của Giời
Thi sĩ không phải là đứa con của Đất
Thi sĩ không phải là đứa con của Thần
Thi sĩ là đứa con của Người
Hình như là đứa con Hư
Hình như là đứa con Khó bảo
Lập dị, Trái khoáy, hay chọc ngoáy, hay phá ngang, hay lội ngược dòng
Tù nhân của Ngôn từ, tù nhân của Khát vọng, tù nhân của Ước mơ bay bổng
Là tù nhân nên luôn luôn muốn thoát
Thoát khỏi Ngôn từ, thoát khỏi Khát vọng, thoát khỏi Ước mơ
Vì quá yêu Người nên sanh hư !
Thi sĩ giờ đây sinh ra cùng/từ đường phố vỉa hè
Từ những xóm liều ven đô, ven thành, ven kênh, ven sông nổi váng và bốc mùi
Từ những bệnh viện bình dân nơi những người mẹ đơn thân dằn vặt giữa bỏ con hay mang theo sau khi đẻ lén
Từ những xóm trọ rẻ tiền nơi những người trẻ tuổi bơ vơ nghèo khốn nhiều khi phải tặc lưỡi bán thân đổi lấy một chỗ làm lương bèo đủ ăn cơm hộp qua ngày
Thi sĩ ra đời từ những nơi như thế
Ngôn từ và thân thể hắn bốc mùi xa lạ với những sang trọng, đình đám, cao siêu, lấp lánh, vinh quang
Thi sĩ bỗng trở thành sa đọa
Thi sĩ bỗng trở thành suy đồi
Thi sĩ bỗng trở thành khó chịu
Trong cõi nhân gian….
Thi sĩ không cô đơn
Những tập thơ hắn viết
Sẽ cho hắn những người bạn mới
Sẽ giúp hắn nhận chân những cái gọi là « tri kỉ tri âm » dối trá
Sẽ giúp hắn nhận ra những lời giao đãi trơn tru và nhạt toẹt
Sẽ giúp hắn nhận ra những hội thảo hội nghị luận văn luận án đa phần là những lời giả dối
Sẽ giúp hắn nhận ra trong cõi nhân sinh những người tử tế không bao giờ ba hoa khoác lác ham thích tu từ hàng mã
Sẽ giúp hắn nhận ra sức mạnh ngôn từ
Ngôn từ bao dung và chia rẽ
Ngôn từ nâng đỡ và vùi dập
Ngôn từ bừng nở và vô sinh
Ngôn từ tự do và nô lệ
Ngôn từ chia đôi như kiếp nhân sinh, như phận số con người
Thi sĩ không cô đơn
Thi sĩ sống giữa phàm trần
Thi sĩ là bạn, là tôi là chúng ta tất cả
Ấy là khi ta biết đến ngôi Lời
Ấy là khi ta thấy cần Mở miệng
Thế thôi.
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
1.
Khi chúng ta có tự do
Ta nhìn thế giới từ đôi mắt của mình
Chẳng phải bận tâm đến Nguyễn Du mặc dù ông từng viết
«Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ ! »
Và ta từng khen hay và biến nó thành gông xiềng
Khi ta buồn, buồn thê thiết
Mùa xuân vẫn cứ đẹp mê hồn
Thăm thẳm trời xanh long lanh sương sớm….
Khi chúng ta tự do
Ta chẳng phải vui theo định hướng
Nhất là những định hướng tầm phào
Ta chẳng phải khóc theo những chuẩn mực được ban ra từ những kẻ độc tài mắc chứng bạo dâm
Ta chẳng phải làm thơ nhờ phát động nhung nhăng ất ơ vờ trang trọng
Khi chúng ta tự do
Ta nhận chân gương mặt thật tên đồ tể
Ẩn nấp sau tấm áo anh hùng
Và ta nói to lên dù có thể không ai nghe
Dù có thể vô số người ném đá
Thậm chí đe dọa rút lưỡi ta
Ta lên tiếng giản dị
Y là tên đồ tể…
Theo đúng định nghĩa của ta
Khi chúng ta tự do
Ta và người bạn gái của ta
Vui đùa cùng sóng nước
Ta phô bày dưới nắng
Nàng phô bày dưới nắng
Trong veo thịt da
Trong veo tâm hồn
Trong veo nước
Trong veo …
Khi chúng ta tự do !
2.
Lịch sử không có chữ NẾU
Nhưng nghĩ về lịch sử lại rất cần chữ GIÁ NHƯ
Lịch sử nhờ thế trở thành lịch sử của mỗi chúng ta
Luôn của thì hiện tại
Luôn đồng hành và luôn luôn mới
Giá như...
Giá như...
Giá như không phân li lên rừng xuống bể theo mẹ theo cha hai ngả
Giá như không có gã hàng xóm khổng lồ tham lam kinh hoàng
Giá như vua không cậy có nỏ thần để đến nỗi phải chặt đầu con gái
Giá như đội quân Hai Bà Trưng không cần phải đỏ mặt xấu hổ trước bọn đàn ông china trần truồng khi xung trận
Giá như không có những vụ cướp ngai vàng
Ngai vàng luôn đẫm máu
Luôn đẫm máu
Giá như không có sông Gianh, không có lũy Thầy, không có...
Giá như không có Cần Vương mà lại có một Minh Trị Duy Tân
Giá như người Pháp không cố chấp
Giá như không có chiến tranh Đông Dương
Giá như không có chiến tranh Việt Nam
Giá như không có
Giá như....
Nhìn về quá khứ
Những chân trời xưa
Những chân trời cũ
Hiện ra
Trắng đen, phải trái, chính tà
Một khối hỗn mang
Một khối
Nhiều trang đen tối
Nhiều trang mù mờ
Nhiều trang khổ đau
Nhiều trang bẽ bàng
Nhiều trang khủng khiếp
Nhiều trang huy hoàng
Nhiều trang uất nghẹn
Giá như
Để lỡ bao lần
Giá như lầm lỡ bao lần
Giá như
Trả giá đắt bao lần
Giá như
Cơ hội tuột khỏi và ra đi vĩnh viễn biết bao lần
Giá như
Chúng ta đừng kín cổng/cống cao tường
Giá như chúng ta đừng mê mẩn chi hồ giả dã
Giá như chúng ta bớt, bớt thôi mê văn chương thơ phú
Giá như chúng ta biết sợ
Sợ cái ao làng tù đọng
Sợ chân đất và mắt toét
Sợ áo vá và quần nâu
Sợ râu tôm nấu với ruột bầu
Sợ những tréo ngoe cạm bẫy
Sợ địa nghĩa thiên kinh
Sợ đèn đom đóm dùi mài những trang sách chết
Sợ
Giá như chúng ta biết sợ
Sợ máu đổ đầu rơi
Sợ rừng xanh chết cháy
Sợ biển Đông cạn nước
Sợ nghĩa địa mọc lên khắp nơi nơi
Sợ quá mù ra mưa
Sợ quá khôn thành dại
Sợ ngu trung mù lòa
Sợ những nhiệt tình cuồng dại
Giá như...
Giá như chúng ta đừng quá yêu sen đến mức khinh rẻ bùn dưới gốc
Giá như chúng ta đừng làm gà cùng một mẹ để đá nhau đời này qua đời khác, đá nhau cả khi chết thành ma
Giá như chúng ta biết làm phượng hoàng vỗ cánh giữa không gian cao rộng ngàn trùng mà quên đi những nhỏ nhen sân hận
Giá như...
Lịch sử không có NẾU
Nhưng có ai cấm ta nghĩ về lịch sử
Khi nghĩ thì có quyền GIÁ NHƯ
Có thể ĐÚNG
Có thể SAI
Đúng hay Sai thì ta vẫn phải sống
Sống hôm nay để có ngày mai....
THI SĨ
[Kính tặng thi sĩ Nguyễn Linh Khiếu, một chân dung phác thảo]
~~~~~
Người làm dậy hồn những cỏ nội hoa hèn
Nhờ thi nhân hoa trở thành bất tử
Những loài hoa được sinh ra từ Chữ
Những loài hoa được sinh từ trái tim thi nhân...
Sông Hồng ngàn năm
Sông Hồng vạn năm
Sông Hồng triệu năm
Bỗng một ngày mang tầm vóc mới
Tầm vóc sinh sôi nảy nở
Tầm vóc sông Mẹ sông Cha
Tầm vóc từ trái tim từ tâm hồn thi sĩ sinh ra
Sông Hồng lai láng, trào dâng cuồn cuộn như sức tráng nhân rạo rực
Rùng mình trao truyền máu thịt
Rùng mình hóa thân bất diệt
Rùng mình như trái tim thi sĩ ngân rung...
Sông Hồng
Sông Hồng
Sông Hông chan chứa chảy
Sông Hồng thao thiết chảy
Không lững lờ nửa đục nửa trong
Không hững hờ bàng bạc
Không cạn dòng
Sông Hồng chảy từ trái tim thi sĩ
Sông Hồng chảy từ nỗi lòng thi nhân
Sông Hồng một tráng thi vĩ đại...
Dài dặc sông Hồng
Nơi nào bến đậu?
Nơi nào cho hồn thi nhân an trú dẫu tạm thời
Trong cõi nhân gian bụi bặm?
Bến sông nào?
Bến sông nào?
Có phải nơi cuối dòng?
Có phải nơi giáp biển?
Có phải ở nơi xa tít cánh buồm?
Xa tít cánh chim?
Chân trời xa tít
Nơi trái tim thi nhân cồn cào khao khát
Nơi ánh mắt thi nhân vời vợi hướng theo
Nơi giáp biển bốn bề vây sóng nước
Nơi bật lên tiếng hát của Tình yêu...
Tình yêu hướng về sông chảy ngược
Tình yêu tỏa đôi bờ mỡ màu
Tình yêu hướng khơi xa mê hoặc...
Thi sĩ
Tình yêu.