Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.181
123.204.275
 
Lời vĩnh biệt của con chim sẻ
Bùi Thanh Xuân

 

Tôi bay khắp nơi, tôi hót líu lo, bay từ cây này sang cây khác. Từ mái nhà cao, tôi lượn sà xuống thấp, nhảy nhót trên mái hiên, trên những khu vườn, và tôi tự do. Hạnh phúc của tôi là bắt được những con sâu trong vườn hoa, nhặt thức ăn người ta rơi vãi trên đường. 

Tự do của tôi là bầu trời trong xanh, bóng mát và gió qua, thổi phất phơ những chiếc lông nâu.

Đêm tôi về trên ngọn cây. Bóng đêm bảo vệ gia đình tôi tránh khỏi tai ương.

Cứ thế, ngày qua ngày yên bình, tôi tin mọi thứ trên đời. Tôi tin và yêu thương cả loài người to lớn dưới kia. Một loại động vật tuyệt đỉnh thông minh và nhân ái.

Tôi đã tin, cho đến khi mảnh lưới úp chụp lên thân thể bé xíu của mình. Bầu trời không còn màu xanh. Chỉ có màu xam xám, thu nhỏ lại.

Tôi tin, đến khi bị nhốt trong lồng tre rộng sáu tấc vuông, cùng với nhiều anh em, đồng loại tôi. Tôi không hót líu lo nữa. Tôi khóc. Tiếng khóc ai oán của tôi, loài người không hiểu.

Tôi kiệt sức, biết mình sẽ chết. Cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào. Tôi đói và khát. Tôi nhớ cha mẹ, anh chị em mình. Nhớ lắm!

Rằm tháng bảy, tôi theo người đàn ông đến sân chùa. Họ đặt chiếc lồng nhốt chúng tôi trên thềm tam cấp, dưới chân Phật Quan Âm. 

Tiếng xì xào mua bán, người đàn ông trao chiếc lồng nhốt chúng tôi cho một người đàn bà sang trọng. 

Tôi nghĩ mình sắp được giải thoát. Tôi mứng rỡ, nhảy nhót, tung cánh bên trong chiếc lồng.

Người đàn bà mở cửa lồng cho tôi bay ra. Chân tôi không thể nhảy được. Tung đôi cánh, tôi cố bay thật nhanh. Nhưng tôi đã kiệt sức. Đôi cánh không thể đưa tôi bay cao. Tôi cố nhiều lần, đôi chân tôi đáp xuống trên mái cong ngôi chùa. Tôi ngã sấp, rơi xuống. Vỗ cánh thêm lần nữa, Tôi rơi nhanh, xuống phía sau bức tượng nhiều khói hương.

Bất động, tôi biết mình sắp chết.

Con người bắt tôi nhốt trong lồng. Con người thả tôi ra, phóng sinh tôi. Con người tước đoạt tự do và bắt tôi phải chết.

Chân tôi không nhảy được nữa. Đôi cánh tôi không bay được nữa. Mắt tôi không nhìn thấy nữa. Tôi sắp chết! 

Con người! Đừng khóc cho tôi. Hãy khóc cho Người.

Xin vĩnh biệt loài người độc ác.

 

 

Bùi Thanh Xuân
Số lần đọc: 146
Ngày đăng: 11.08.2024
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
“Từ Quan - từ chức” xưa và nay - Phan Văn Thạnh
Bâng khuâng ngôi nhà - Hoàng Xuân
Một thoáng nước non hời - Phan Ngọc Anh
Tôi – người ngoại đạo học được gì từ hiện tượng Thích Minh Tuệ - Hoàng Thị Bích Hà
Le Temps De L’amour - Mỹ Ca
Hạ Long miền nhớ - Phan Anh
Sài Gòn nắng cũng lắm mong manh - Bùi Hoàng Linh
Cành hồng nghiêng ngã… - Phạm Nga
Sương nắng phôi pha - Nguyễn Thỵ
Nắng hạn, nước và phận người - Phan Trang Hy
Cùng một tác giả
Thiên thu (truyện ngắn)
Cơn đau vô hình (truyện ngắn)
Tôi đi dạy bổ túc (truyện ngắn)
Thiên thu 3 (truyện ngắn)
Về với Mẹ (truyện ngắn)
Game CANDY CRUSH SAGA (truyện ngắn)
Hoa sứ đỏ (truyện ngắn)
Cô Ba (truyện ngắn)
Tiếng còi tàu (truyện ngắn)
Hai chiếc lồng đèn (truyện ngắn)
Những bậc cầu thang (truyện ngắn)
Cầu hồn (truyện ngắn)
Chuyến tàu cuối năm (truyện ngắn)
Một đêm trăng (truyện ngắn)
Hạt nút thứ năm (truyện ngắn)
Hãy tha thứ cho tôi (truyện ngắn)
Ván game cuối (truyện ngắn)
Rét nàng Bân (truyện ngắn)
Khoảnh khắc (truyện ngắn)
Con bẻm (truyện ngắn)
Khoảng lặng (truyện ngắn)
Cỏ dại hồi sinh (truyện ngắn)
Cơm mẹ nấu (truyện ngắn)
Chiếc lá cuối cùng (truyện ngắn)
Cái ống thổi lửa (truyện ngắn)
Đợi (truyện ngắn)
Mùi hoa vạn thọ (truyện ngắn)
Chiếc áo màu gạch (truyện ngắn)
Hai miếng vá (tạp văn)
Cô gái người hoa (truyện ngắn)
Hoa tím bao giờ nở (truyện ngắn)
Chiếc trống lủng (truyện ngắn)
Hẻm mười ba (truyện ngắn)
Con vịt lông nâu (truyện ngắn)
Cho mẹ nghe mùi tết (truyện ngắn)
Nhớ mẹ (truyện ngắn)
Cúng cơm cho mẹ (truyện ngắn)
Tệ thiệt (truyện ngắn)
Người mẹ mù (truyện ngắn)
Cho đời vui (truyện ngắn)
Cho mẹ nghe mùi tết (truyện ngắn)
Con chó Dove (truyện ngắn)
Nhà mình (truyện ngắn)
Hoa xuyến chi (tạp văn)