Tôi bỏ tất cả cuộc vui hôm nay, nhất định thế! Trời lúc ấy đã xuống chiều, đèn phố lốm đốm những ngọn đỏ, ngọn xanh trong một không gian rộng mở, rì rào ngọn gió đầu hè, tôi nghe tiếng nhạc vọng từ xa, một ca khúc quen làm tôi nhớ đến Lệ, tôi bóp đầu và chậm rãi bước vào đêm, tôi không còn thấy những cao ốc như thường ngày, nhìn lên cao những đốm sáng thủy tinh làm chợt vẹt thị giác tôi, khó mà nhận định được sự vật một cách rõ ràng và tạo cho tôi một cảm giác mơ hồ; tiếng xe vụt nhanh mang theo hơi thở của gió, tôi kéo cao cổ áo,châm điếu thuốc trên môi, tiếp tục đi dọc theo bờ thành của bến cảng, những con hải âu còn vất vưởng trên bầu trời đầy mây xám, những cột sắt cao của những con tàu lớn, giăng ngập màu cờ bay phất phới với gió chiều, những càn-cẩu xếp hàng đi ngủ, tôi tìm một nơi để ngồi, thu mình trong bóng đêm…tôi biết Nga đang chờ tôi, nàng ngong ngóng gặp tôi để được khoe những thứ xa xỉ phẩm bên ngoài nhan sắc của nàng, đã nhiều lần như thế làm tôi không thích cái kiểu kiêu sa giả tạo của Nga, kể cả cái lối làm tình của nàng, rất xi-nê! Tôi ghét không tưởng nổi mỗi khi nàng hôn tôi, Nga lé mắt, trộm nhìn xem nụ hôn tha thiết của tôi như thế nào làm tôi chán ngấy và ghê tởm. Gió của đêm se lạnh, đưa tôi về miền xa xăm của quá khứ, những biến đổi trong đời sống hằng ngày đã làm cho tôi chán ngán không thể tránh khỏi, những buổi họp mặt thân hữu hay đánh chén với những thằng bạn đồng nghiệp vẫn không đem lại cho tôi một cảm giác thích thú, mặc dù bên cạnh tôi có Nga, Diễm ngồi chung bàn, tôi cúi đầu uống như để xoa dịu cơn mê, trong một trạng thái lân lân của bia bọt. Hôm ấy Nga nhìn tôi mỉm cười, hình như nụ cười đáp lễ của tôi lúc đó nghèo nàn lắm? Thế mà về sau nầy Nga cho là: ”anh có nụ cười quyến rũ ” Có tin điều ấy không? Rõ ràng Nga xạo với tôi.
Ngọn đèn xe quét vào mặt, đánh thức tôi dậy. -Tôi lẫm bẫm trong miệng: nàng sống thực và tinh đời!
Tôi nhắp cốc XO Cognac Château Montifaud, hương rượu chảy vào người, máu đón nhận một cách hồ hởi, tỏa mùi thơm trên môi, dưới ngọn đèn vàng trong một hộp đêm khá sang trọng của thành phố X. Tiếng nhạc reo reo dể ru ngủ, ngoài sàn nhảy có vài cặp nhân tình ôm nhau nhảy vũ điệu chậm, tôi nhớ đến Nga lúc nầy. Khói thuốc vướng vào người tôi, thấy gần gủi mùi son phấn đâu đây, tôi ngẫn đầu nhắp rượu qúy, tận hưởng thú đam mê. Bất giác tôi nghe ai gọi tên tôi: -anh Trung! ngoảnh đầu nhìn vào bóng mờ, tôi nhận ra Diễm; đến với nàng. -Xin được giới thiệu : đây anh Bằng và đây anh Trung. Chúng tôi trở nên thân quen, nhờ miệng lưỡi của Diễm và đêm đó để lại một số kỷ niệm đáng nhớ.-Anh đi một mình. Nga đâu? Diễm hỏi. Tôi vẫy tay, người hầu bàn đến gần. -Cho ba cốc nữa nhé! Tiếng nhạc, tiếng người mỗi lúc mỗi dồn dập, huyên náo, khung cảnh thêm phần gợi cảm, mời mọc. Tôi trở nên lãnh cảm giữa lúc nầy bởi xung quanh tôi tự nhiên biến mất cảm giác thích thú, tất cả mọi điều như lớp khăn mỏng được che trên khuôn mặt thực, tôi bắt gặp ánh mắt đưa tình của Bằng, uống nhiều cho nên Bằng ngụy trang trên gương mặt một Don Juan hay Sở Khanh gì đó, hình như Diễm nhận ra điều ấy. - Anh Trung nhảy với em bài nầy nhé! Diễm mời. - Không được đâu; mình già rồi nhảy nhót làm chi,với lại đâu có biết nhảy tự hồi nào. Cuối cùng tôi buộc phải nghe lời nàng.
- Khổ quá!Anh không biết. - Để em đưa anh đi. Hai tiếng ” đưa anh đi” làm tôi hồi tưởng cái thời còn trong binh nghiệp mỗi khi về phép. Cái thời ấy giờ đây không còn nữa, Tôi quay về với hiện tại. - Sao; đêm nay em về đâu? - Em về nhà em,chớ về đâu. Diễm trả lời .Còn lại Bằng ngồi một mình, chàng chờ được nhảy với Diễm chăng? Về khuya khách đông hơn, cứ như thế chúng tôi đóng ”chốt” để giữ bàn. Trên sàn nhảy; Bằng có say không nhỉ? tợ như muốn hôn Diễm…Chúng tôi chia tay lúc đó trời đã về sáng, đường phố trải rộng dưới bóng đèn.
Về đến nhà thì nghe điện thoại réo. - Alô! Anh Trung, em đây. Đầu giây tiếng nói của Nga như khẩn trương. - Có việc gì đấy Nga? - Em muốn gặp anh. Diễm nói.
- Không được đâu, anh mệt quá; mai hãy hay! Tôi nằm lạnh trong căn phòng khách sạn thành phố. Bên ngoài nghe tĩnh mịch lạ thường.Tôi lịm dần theo bóng đêm.
Ngồi một mình ôm tách cà-phê đen, nhìn qua khung cửa kính, buổi sáng phố xá mới toanh và tươi mát, tôi nhả khói chờ Diễm đến, hôm nay cùng tôi đi về miệt vườn vùng ngoại thành, nơi Diễm sinh ra và lớn lên ở vùng đất nổi tiếng thời khói lửa. Diễm đẩy cửa bước vào, tháo kiếng râm, để lộ gương mặt hao hao buồn của Francoise Hardy, mỉm cười chào và tiến lại gần bên tôi. Diễm ngồi đối diện tôi, nàng ăn vận đơn sơ, quần Levi xanh bạc mầu, chiếc áo sơ-mi lụa màu hạnh nhân để lộ bờ vai tròn trắng, ngọc ngà trong tôi, tóc nàng đổ xuống vai, những sợi tóc rung rinh trước vành trán êm dịu, nhìn kỷ Diễm có một nốt ruồi nhỏ trên gò má bên trái, duyên lạ, rất khó nhận rõ. Nàng trở nên hiền thục hơn hôm qua. Diễm uống cà phê một cách sành điệu của kẻ ăn chơi. Tôi ngắm nàng và hình như tôi có cảm tình với nàng một cách sâu đậm. Có cái gì lạ đến với tôi hôm nay. - Bằng là đối tượng gì với Diễm? Tôi hỏi. Nàng đặt nhẹ tách xuống bàn, nhìn mông lung, đôi mắt đượm buồn hơn buồn bẩm sinh, tôi không nghe câu trả lời, chỉ nghe tiếng sột soạt của ly tách và tiếng nhạc lạc lõng của một quán cà-phê vào sáng. Những ngọn cây cao đón nắng với lũ chim quen thuộc của thành phố mà chúng đã trú ngụ từ lâu, tia nắng đâm thủng mặt kính cửa, thấy rõ những đường tơ kẽ tóc của Diễm. Tôi thấy nàng đẹp, cái đẹp của người phụ nữ sầu muộn, chứa một điều gì tiềm ẩn bên trong. Tôi không cần nàng phải trả lời câu hỏi của tôi, như thế cũng đủ cho tôi hiểu được điều gì mà nàng đang sống với đời hôm nay. Diễm ném nụ cười lạc quan đến cho tôi. Hai chúng tôi ngồi như thế trong một trạng thái khoái cảm, cả hai nhìn nhau cười nhiều hơn nói. - Anh Bằng là Việt kiều Mỹ, sống ở nước ngoài đã lâu, anh ra đi trước khi em chào đời, cứ một vài năm anh lại về thăm quê một lần. Tụi em quen nhau qua trung gian của Nga. Diễm kể. Tôi nghe những điều Diễm nói như thể là công việc của một viên chức hữu trách chớ chẳng có một dính líu gì đến đời Diễm, cái vai trò đó cần phải có cho thời nay, tuy chán ngấy nhưng phải tìm cái chán ngấy đó để góp mặt với đời cho bớt lẻ loi, cái xã hội ngày nay là cái xã hội tiến trình, mà Diễm là nạn nhân của thời đại tiến trình. - Hình như anh đang nghĩ về điều gì? Diễm hỏi.
- Không;anh đang nghĩ mình sẽ làm gì hôm nay và những ngày sắp tới.Thế thôi! Tôi tin rằng những câu chuyện của tôi sẽ đem lại những ý nghĩ tốt cho tôi và cho Diễm. Ngày đi vào trưa cho nên hơi nóng lan tỏa, hai chúng tôi vội vàng ra khỏi quán. Đường phố ngập tiếng người và tiếng xe nghe rầm rập, xô đẩy vào nhau. Mọi thứ trở nên bề bộn, bon chen.
Tôi đứng nhìn con kinh nước đen chảy chậm, những hàng dừa thấp trồng rải rác trên mô đất chạy dọc theo con nước. Trăng nằm êm trên bóng nước làm tôi nhớ Lệ nhiều hơn, những lúc như thế thì Lệ đến với tôi, nàng nói khẽ vào tai tôi những lời dặn dò âu yếm. Lệ muốn tôi tự do, tự do thật sự, không ràng buộc, chiều chuộng những yêu cầu của tôi để cho tôi thỏa mãn những gì tôi muốn, nàng hạnh phúc khi thấy tôi thành công với sở nguyện, Lệ nhìn tranh tôi vẽ, gương mặt nàng tự hào và thông hiểu lắm. Tôi yêu Lệ những lúc bắt gặp nàng trong tư thế đó, yêu Lệ ở chỗ nàng không biết ghen dưới một hình thức nào khi tôi trao đổi với phụ nữ, một con người nghệ sĩ như tôi thì làm sao tránh được tình yêu. Lệ cảm thông điều đó. Đôi lúc đến thật bất ngờ; như hôm nay với Diễm, dù chỉ trong vòng mấy tuần qua mà tôi và Diễm đã thu hút lấy nhau. Tôi rùng mình khi nhận ra Diễm núp sau lưng tôi; hai chúng tôi lặng lẽ đếm bước dưới ánh trăng yếu ớt của mùa hạ ở nông thôn. Con đường đất đen dẫn về nhà, hai bên vắng bóng người qua lại, chỉ còn lại mây trời, trăng gió và Diễm. Tôi cảm thấy hạnh phúc chạy quanh tôi mà lâu nay tôi không được sống lại với khung cảnh nầy, kể ra chẳng mấy thích nghi cho cái tuổi đời của tôi bây giờ, sắm một vai kép mùi cải lương như thế nầy thấy cũng ê chề. Diễm sau tôi đến gần hai mươi tuổi nhưng trong Diễm đã có những trưởng thành trước tuổi, hai chúng tôi trao đổi tợ như gần nhau, so với tuổi đời.
Chợ đêm có cái nét dịu dàng như gái quê, những ngọn đèn dầu khiêm nhường đủ soi vào tô cháo, tô cơm, tôi thấy khuôn trang của Diễm ở đây khác với khuôn trang của Diễm ở thành phố. Món ăn ở quê nhiều chất lượng, cũng nhờ ăn ngon mà làm cho tinh thần và thể xác phục hồi sức khoẻ như thưở còn trẻ. Nhà dì Sáu tối om, bốn bề êm lặng, sâu hút trong giấc ngủ, không nghe gió động hay tiếng chó gầm gừ ở xung quanh giờ nầy. Tôi ở lại đêm nhà bà dì của Diễm. Bà Sáu là một người nhà quê tốt bụng, đó là điều mà tôi tìm thấy và đánh giá cao của những tầng lớp trong xã hội dù bên nầy hay bên kia, cảnh nào sinh ra người ấy.
- Anh đi tắm cho mát trước khi ngủ. Em đã sắp xếp giường ngủ cho anh rồi. Diễm nói.
- Không; em tắm trước đi! Anh còn xem lại hành trang. Thiếu nữ tắm dưới trăng thường có cái đẹp lạ kỳ và hấp dẫn hơn những cái đẹp khác, nhất là được nhìn trộm, tôi biết hành động như thế là hèn mọn, nhưng khoái cảm vô cùng. Nước chảy xuống vai để lộ cả thân sau mượt mà, Diễm đứng tắm trong tư thế rụt rè vì sợ trăng dòm ngó qua khe hở, nhờ cái thứ ánh sáng đó mà tôi thấy toàn phần thân thể của Diễm, kể cả đầu vú rung rung trước gió, hồng lên một khoảnh bao quanh, đang đón nước chảy lên lớp da trắng mịn, dục vọng xác thịt tôi trào lên như từ lực của điện âm chạm vào điện dương chờ phát nổ, tôi cảm thấy nóng muốn vồ chụp cái gì cho nhả nhiệt, Diễm rờn rợn trong mình, quay đầu nhìn quanh, mây che mắt Diễm, nàng bình tâm tắm gội thỏa thê, mùi xà-bông Cô Hai thơm bay đến tận mũi tôi, tôi là đà và quay vào trong, ngồi thừ người trên chiếc bàn gỗ mục dưới ngọn đèn dầu bám đầy khói đen, trong căn nhà lá ẩm đục.
Diễm nằm ở chòi sau, tôi muốn đến để nhìn Diễm ngủ, tôi suy nghĩ về nàng và mơ màng, ru dần tôi vào giấc ngủ trầm kha.
Tháng sau; tôi gặp Nga trong siêu thị thành phố. Nga vẫn nề nếp đó, kiếm được tiền là đi sắm đồ, Nga thích lượt là. - Anh Trung! Lâu quá không gặp anh, có liên lạc anh nhưng mất đường giây, tưởng anh đã đi rồi. Nga nói. - Anh vẫn thế! Vẫn bình thường. - Anh đi mua sắm gì đây? Nga hỏi như thăm dò, tôi hiểu ý, trả lời bâng quơ. Nhìn Nga uống nước, cười nói không ngớt, nàng vui khi gặp lại tôi hay nàng vui vì cuộc sống? nói chuyện với Nga một hồi tôi thấy rõ nét của Nga vì tất cả những giao cảm đó một đôi phần lộ thần cho người nghe. Giữa Nga và Diễm có phần khác nhau, theo nhận xét của tôi. Đang đối thoại với Nga, điện thoại reo:
- Alô! À; em. Có tin tức gì vui không? Em đến đây đi ăn cơm cùng anh, được không? - Diễm điện cho anh. - Mấy ngày nay em không gặp Diễm. Anh gặp Diễm không? Nga nói. Lần nầy cả ba chúng tôi đi ăn cơm Tàu. Quán đông người vào ngày cuối tuần, may mắn chọn được một chỗ kê gần cửa sổ. Diễm ngắt đầu chào Nga và tôi, nhìn nhanh qua tôi, nàng điểm nụ hàm tiếu. - Sao cô nàng? Lúc nầy thế nào; cả tuần không thấy mặt bồ. Ở ẩn đâu thế? Nga nói đùa. Hình như Nga không hay chuyện chúng tôi có hẹn ở miệt vườn. Nga chủ động, Diễm thụ động cả hai đều có đặc tính trời sinh. Cho nên giữa cuộc đời này đều do tiền định cả. Nghĩ tới đây tôi thấy tôi trong đó…
Từ hôm trở lại thành phố với tôi, Diễm không hành nghề ”đóng phim” như trước đây. Nàng kiếm việc làm khác, kín đáo không cho tôi hay. Diễm và tôi không còn gặp nhau bình thường mà gặp nhau vào những ngày cuối tuần, kể cả liên lạc điện thoại hằng ngày. Đây là quyết định tối hậu đối với tôi. Khi chưa gặp Diễm thì thấy đời thênh thang, tới khi gặp Diễm thì thấy đời mênh mông. Âu cũng là luật đời!
Đêm nay lẻ loi một mình, không có người ôm vai, vuốt vế, thơ thẩn đi vào quán vắng để tìm quên, tôi đã quen cô độc hơn mấy năm qua, đi để nhớ đã trở thành thói quen trong tôi. - Ông uống gì? Tiếp viên hỏi. - Như thường lệ.Tôi nói. Giữa khung cảnh và màu sắc nầy, hai hình ảnh xuất hiện cùng một lúc với tôi. Tôi đi thì Lệ đi, tôi ngồi thì Diễm đến. Cả hai đến rồi đi làm tôi bàng hoàng khó xử.Uống hết ly nầy sang ly khác mà nỗi cô liêu cứ vẫn vây quanh.Tiếng kèn trumpet rung ngân của khúc Jazz blues như xoa dịu tôi, tôi lạc vào mê hồn trận, dật giờ, buông thả bởi cảnh đời như thách đố, thần trí tôi nhão quẹt, thể xác tôi bủn rủn khó chịu, tôi cảm thấy nản nếu không có một trong hai người đàn bà.Tôi thắc mắc tôi.Tại sao phải có hai người trong một cuộc đời? Tôi đau khổ và nước mắt ứa ra tự lúc nào. Nhạc và rượu là thần dược giúp tôi phục sinh. Đêm xuống trên nóc thành phố.Tôi rảo bước về nơi trú ngụ. Đêm nghe những tiếng thở dài.
Cuối tuần lại cuối tuần. Còn lại những ngày thường làm gì? Tôi bất lực giữa thành phố nầy, có đôi khi tôi nán lại trên giường để tìm lối thoát, tôi muốn bỏ chạy vì tất cả xung quanh trở thành cú vọ, muốn vồ chụp lấy tôi, tôi sợ, tôi hoảng, tôi kêu cứu. -Lệ ơi! cứu anh ra khỏi chốn này. Tôi tuyệt vọng hoàn toàn chỉ vin vào cái phao của Diễm. - Anh muốn gặp em đêm nay. Tôi để lại lời nhắn trong máy cầm tay của Diễm. Chắc tôi phải rời xa nơi đây, bởi đây là chốn cuối đời tôi mà không chấp nạp tôi, không chào đón tôi như đứa con đi xa nay trở về, quê hương bỏ quên tôi? hay tôi bỏ quên quê hương? Tâm tình nầy tôi đã nhiều lần nói cho Diễm, liệu Diễm có thấu hiểu tinh thần nầy không hay nàng thờ ơ, lãnh đạm và xem tôi như người khách lạ? Cho nên đi tìm tình yêu như tôi quả là mong manh và vô bổ nhưng tôi vẫn đi tìm, cái phao của Diễm là kim chỉ nam cho tôi. Nếu Diễm thật lòng yêu tôi, dưới bất cứ hình dạng nào mà tôi được yêu là mãn nguyện lắm rồi. Đang lý giải cuộc đời cho chính mình; điện thoại réo: - Anh Trung. Em Diễm đây; đang ngồi chờ anh ở quán Hạ. Anh đến với em. Chào anh. Tôi níu được cái phao, bơi vội vào bờ để gặp Diễm. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, xe và người ồ ạt đuổi bắt nhau, tôi choáng váng trong thùng xe. - Em nhận được lời nhắn của anh, làm em lo quá! Có điều gì không tốt hởi anh? Diễm nói.
-Không; anh cần có em, thế thôi! Vắng em anh đau khổ. Cái đau khổ của tôi đã làm cho Diễm không tin vì người ta nhìn tôi dưới một lăng kính khác. Tôi phải nói cho Diễm biết điều nầy. - Bây giờ em làm gì và cuộc sống của em như thế nào? Cho anh hay. Nàng đưa tách cà-phê lên môi, mắt nhìn chăm chăm vào tôi, nàng ngạc nhiên đôi chút, bởi trong suốt mấy tháng qua nàng chưa bao giờ nghe tôi hỏi như thế. Giữa hai chúng tôi cũng không cần phải hỏi những câu hỏi thừa thải và vô nghĩa hay đặc nặng vấn đề vào một điều gì, luôn luôn nhìn trước mặt mình là cái gì mới mẻ; kể cả những khi được hôn hay đang tay vào nhau, vẫn giữ kẽ cho nhau để có mãi một tình yêu lý tưởng. Nhưng hôm nay tôi phải nói, như chính nàng cũng muốn nói với tôi. Diễm ngồi lặng yên, giây lát mới nói: - Hiện nay em làm cho một cơ sở sản xuất hàng xuất khẩu và đời sống bình thường, tuy có vất vả nhưng em vững tâm hơn. Anh không cần phải lo cho em. Diễm nói.Tôi nghe những lời giải thích của Diễm mà lòng tôi phấn chấn vô cùng; bởi nàng giải thoát được cuộc đời này. Từ đó tôi yêu nàng. Tôi nghĩ sự tìm kiếm của tôi đạt được mục đích, giờ đây tôi không cần cứu cánh và cũng chẳng cần phương tiện. Cái gì đến thì đến, đôi khi mong nhưng không đến. Tôi và Diễm ngồi lặng yên để đong đếm thời gian của hôm nay và những ngày sắp tới. Hai chúng tôi kéo nhau đi nhắm rượu ngon để chúc mừng nhau.Tôi không ngờ có một tình yêu như thế! Trong tôi vẫn còn có Lệ, bởi Lệ đã hy sinh cho tôi hôm nay. Có nên nói cho Diễm điều nầy? Không cần! Tôi muốn đưa Diễm về với tôi đêm nay nhưng lại thôi, sợ nàng nghĩ bậy rồi đụng chạm tình yêu của chúng tôi. Điều mà tôi rất thận trọng.
Tiễn tôi về bên ấy; tôi trở nên cô quạnh, tôi cảm thấy lạnh giữa đám người đầy sắc màu đang chen lấn, tranh giựt từng bước đi để kịp thấy một thiên đường mong manh và đầy ảo tưởng. - Em ráng chờ anh. Không lâu đâu.Tôi nói. Lần nầy tôi thấy mắt Diễm cười và tràn ngập niềm tin. Diễm cầm tay tôi và đứng như thế bất động, tôi nghe những lo âu trong người Diễm như lo âu của Lệ.Trước mắt Diễm hình ảnh của qúa khứ lại trở về giữa giây phút biệt ly, nàng sợ những lời hứa, những lời hứa thường đi kèm với phỉnh phờ, lừa dối như nàng đã gặp, đàn bà trời sinh cái mơ lý tưởng, đàn ông trời sinh cái mơ hy vọng. Lý tưởng và hy vọng luôn luôn là nghịch lý chỉ nhờ vào trái tim và lòng nhân ái làm thần hộ mạng. Diễm đã đi qua mấy cuộc tình trong đời? Tôi thừa kế bao nhiêu tình yêu? Chúng tôi không đặc một câu hỏi nào cả, trước một tình yêu hôm nay.Tôi chỉ biết Diễm là một người con gái bất hạnh từ nhỏ cho tới nay, nàng là một con chim cô độc trên ngọn cây khô như tôi hôm nay. Không gian bên ngoài vỡ ra từng mảnh. Diễm bước xuống cầu thang máy với một tâm hồn quạnh hiu.Tôi cũng đang ở trạng thái đó của một hành trình sắp tới đưa tôi về với nỗi nhớ muộn màng...
Nơi một lần đi và lần đến trên một dòng sông đưa ra biển vào những ngày nắng hạ mà giờ đây chỉ là hình ảnh mờ nhạt trong trí tưởng của tôi hôm nay./.
( ba mươi tháng tư 2010)