Lệ thường, tôi ngồi cà phê buổi sáng. Ngồi cùng những người bạn. Ngồi để tìm chút hương vị ngày mới.
Ngồi nhâm nhi chút đắng ngọt, tôi như thấy mình đang nếm vị cõi đời. Cái mùi vị ấy tôi đã nếm hằng ngày, đã từng mời bè bạn khi gặp nhau, khi có chuyện vui buồn trong cuộc sống. Cái mùi vị cà phê có gì mà tôi không thể bỏ được? Tôi cũng không biết nữa.
Tôi nhìn ra đường. Một vài người già đi bộ chậm rãi. Nhìn những người ấy, tôi mường tượng có chút hình ảnh của Ba Mẹ tôi ngày nào. Tôi như thấy ở họ có dáng vẻ của Ba Mẹ tôi. Và tôi như thấy đó là dáng vẻ của mình nay mai. Nhiều lần tôi thấy dáng vẻ ấy. Cũng nhiều lần, tôi cùng bạn bè ngồi chuyện trò về cái dáng vẻ già nua của mình đang đến. Điều mà chúng tôi đồng điệu là không ai tránh được già và bệnh và xem đó là quy luật cuộc đời. Chúng tôi chép miệng khi có thằng bạn thân gần 10 năm bị bệnh, nằm một chỗ. Không gian di chuyến của nó là cái giường ở nhà và cái giường ở bệnh viện. Đến khi nó ra đi, chúng tôi như tự nói lời an ủi với lòng mình: Cái thân xác hắn không còn đau nữa. Chúng tôi cũng chép miệng khi biết tin một đứa bạn cùng trang lứa bị bệnh ung thư, dù gia đình giàu có, không tiếc tiền, lo thuốc thang đầy đủ, thế nhưng vẫn phải chấp nhận số mệnh, từ giã cõi đời. Và chúng tôi chép miệng là mong một ngày nào đó, nếu chúng tôi có ra đi thì xin Trời Phật thương tình được ra đi nhẹ nhàng để khỏi phiền cho người ở lại.
Cái vị đắng có chút ngòn ngọt của cà phê đưa tôi về với thực tại.
Trước mắt tôi là cô bé trạc tuổi con tôi ngồi ở một góc bên chậu cây cảnh. Dẫu tôi chẳng muốn chú ý đến ai, thế nhưng hình ảnh của cô bé lại đập vào mắt tôi. Thường xuyên, cô ấy uống chai nước ngọt tăng lực vào cái thời điểm đáng lẽ là ăn buổi sáng. Tôi không biết cô ấy tường tận, chỉ biết là cô ấy chưa bao giờ uống cà phê dù đây là quán bán cà phê là chính.
Cũng chừng ấy con người trong quán vào buổi sáng mỗi ngày. Thỉnh thoảng có vài người khách lạ. Nghe giọng nói của họ, tôi biết họ đang đi du lịch, đang tận hưởng những phút giây đầy ý vị của cuộc đời. Để rồi, sau này, họ có cái để nói, để khoe với người thân, bè bạn.
Và rồi cái quán cà phê xuất hiện đứa bé bán vé số. Nó đi từng bàn mời người mua. Không biết nó có linh tính gì mà nó không mời tôi mua. Kể cũng lạ là tôi chưa khi nào được mời mua vé số ở bất cứ nơi đâu, bất cứ thời điểm nào. Nhìn đứa bé, tôi chỉ biết thương, cái tình thương thường tình, chứ chẳng biết làm gì khác.
Rồi lại xuất hiện người đàn ông bán tăm bông. Bạn tôi ngồi cùng bàn lấy hộp tăm nhãn hiệu Tình thương, rồi gửi tiền cho ông ta. Khi ông ta đi rồi, bạn tôi mới lên tiếng: Mua cho có mua, chứ mình mới mua hôm qua. Nhìn ông ta mời bàn khác, tôi thầm nghĩ: Đáng lẽ với cái tuổi của ông ta thì ông ta đâu phải nhọc nhằn, mưu sinh như vậy. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, mỗi người mỗi hoàn cảnh thì biết làm sao.
Bỗng bên cạnh bàn tôi có tiếng nói oang oang. Một giọng nói của một người đàn ông. Trong lời nói ấy, tôi như thấy đó là giọng nói của một kẻ vừa về hưu. Không muốn nghe cũng không được, bởi giọng nói ấy to, khoẻ. Ông ta nói về những người ở cơ quan ông ta cũng như ở cơ quan khác. Giọng ông ta đầy vẻ đắc ý khi kể về mấy người bị công an bắt vì liên quan đến tham nhũng. Cái giọng ấy nghe như thể rằng ông ta là người "tử tế". Dẫu oang oang, nhưng sau đó là giọng tiếc thương khi nói về ông A, ông B nào đó đã từng chơi đẹp trong những phi vụ làm ăn với những người cùng hội cùng thuyền. Và cũng có cả giọng giận dữ khi ông ta nói về bà X, bà Y không biết điều trong những mối quan hệ cũng như trong công việc.
Tôi cũng nghe ở bàn kia có những tiếng nói về chuyện mua bán nhà đất. Nào là miếng đất đó rẻ. Nào là mảnh đất kia khó bán vì anh em còn tranh chấp. Nào là chuyện bị lật kèo. Nói đến mua bán đất, tôi thực là may mắn. Tôi có sáu đứa em. Thế nhưng, Ba Mẹ tôi trước khi mất đã sang tên cho riêng tôi mảnh đất có nhà trên trăm rưỡi mét vuông. Ba Mẹ tôi chỉ để lại di nguyện cho tôi thực hiện. Bảy năm qua, tôi mong là thực hiện được di nguyện đó. Và tâm nguyện của tôi cũng được Ba Mẹ chấp nhận, Trời Phật thương tình. Tôi đã bán căn nhà và đất được suôn sẻ. Tôi mừng vui và các em tôi cũng mừng vui vì thực hiện được di nguyện của Ba Mẹ. Dù chúng tôi mừng vui nhưng lại ngậm ngùi. Ngậm ngùi vì Ba Mẹ tôi luôn dành tình yêu thương cho con cho cháu. Ngậm ngùi vì thấy mình chưa xứng đáng với tình yêu thương của Ba Mẹ. Ngậm ngùi cũng chẳng là chi khi Ba Mẹ không còn trên cõi đời.
Nhìn ra đường, trước mắt tôi là những chiếc xe. Những chiếc xe chở khách du lịch chậm rãi tìm chỗ đậu. Những chiếc xe chở những đứa trẻ đến trường. Những chiếc xe chở hàng, những chiếc xe máy của những người trẻ là shipper. Và đằng kia là chiếc xe tang đang di quan. Tôi như thấy những chiếc xe đang chở niềm vui nỗi lo của kiếp người trong ngày mới.
Và tôi nói lời tạm biệt với người bạn cùng bàn.
Tôi dắt xe ra khỏi quán.
Một ngày mới của tôi bắt đầu.
Tháng 8/2024