[Để nhớ MỘT MÌNH VỚI MÙA THU của K.Paustovsky và bạn hiền Liêu Thái ]
-----
1.
Chưa bao giờ trời xanh đến thế
Hanh hanh gió và nắng rất trong
Tháng Chín tiết mạnh thu vàng cúc
Hoàng hoa tửu! Một mình bên song.
Vời vợi xa! Mảnh trăng đầu tháng
Khe khẽ vườn đêm tiếng dế giun
Quên bên trời một vì sao lạ
Bâng quơ thơ! Lại một tứ buồn!
Cuối thu, hình như theo cổ lệ
Xa gần quê cũ rủ nhau về
Nhà hương hỏa anh em đoàn tụ
Trập trùng mấy nỗi nẻo sơn khê.
Hoàng hoa tửu! Trầm trầm vị đắng
Nhân sinh! Bóng chớp. Có rồi không(•)
Mấy mươi năm dấu tàn binh lửa
Li tán! Tha hương! Não! Não lòng!
Cuối thu, trời cứ xanh! Xanh quá
Nắng cứ trong! Trong đến nao lòng
Cả gió nữa! Hanh hao! Rờn rợn
Hoa cúc buồn! Như có như không...
-----
(•) Ý thơ Vạn Hạnh Thiền sư.
2.
Yên tĩnh lạ! Cà phê nhỏ giọt
Dưới tầng xanh biếc, như ủ hương
Chầm chậm thời gian! Như ngưng lại
Dã thảo hoa lấp lánh ngậm sương.
Bạn già. Hẹn gặp. Thường lặng lẽ
Cái thủa ồn ào đã lùi xa
Thơ phú...hình như vào hồi nhạt
Bận tâm chi! Mặc cõi ta bà.
Nào! Chậm lại! Chậm nhất có thể
Chút hương thơm vị đắng cà phê
Một chút thơm thơm làn khói thuốc
Trời xanh qua khe lá! Ô kìa!
Mấy mươi năm lúc nào cũng vội
Cuộc mưu sinh gió cuốn bụi bay
Niềm sinh thú tưởng chừng cũng mất
Ta là ai? Ta cũng không hay.
Thôi! Không tiếc đời ta hữu hạn (•)
Như sáng nay trong vắt nắng thu
Vườn xanh lá! Xin đừng vội rụng
Ban mai này! Ban mai cho ta.
----
(•) Ý thơ Tô Thùy Yên