NHÀ THƠ DU TỬ LÊ
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển...
Thơ đau tận cùng. Thảng thốt người ơi...
Lưu vong, luân lạc, quê người
Như cụm cỏ bật gốc
Không thể bén rễ
Tận cùng thê lương
Khi tôi chết hãy mang tôi ra biển
Thái Bình dương ngằn ngặt cố hương
Chân mây góc biển quê người
Bơ vơ viễn xứ
Bên kia biển là quê nhà
Vạn dặm xa
Vạn dặm đường trường
Cách trở
Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Biển rộng mồ hoang của biết bao người
Ngày nào quyết ra đi
Nuốt nước mắt
Ngậm ngùi
Cúi đầu
Một lời thề như dao chém đá
Ra đi không bao giờ trở lại...
Hãy đem tôi ra biển
Cho tôi được một lần...
Góp một chút bi thương
Làm nên vị mặn chát đắng cay số phận
Những người ra đi
Không có ngày về...
KÍNH TẶNG NHÀ VĂN NGUYỄN MINH NỮ
1. TRÒ CHUYỆN VỚI MỘT NGƯỜI VIỆT XA XỨ
Bất ngờ, thật bất ngờ
Từ phương xa...ông gọi,
Tôi sững sờ, bối rối
Điều tôi vẫn mong chờ
Thôi, vòng vèo một chút
Tôi sống ở Bắc kì,
Như người trong ấy gọi
Từ độ nước chia li...
Chia li ra hai phía
Miền Bắc và miền Nam
Ôi! Bàn cờ thế cuộc
Thân phận nước yếu hèn!
Mấy triệu người bỏ quê,
Xuôi Nam và ngược Bắc
Rùng mình khi nghĩ lại
Lòng vẫn còn tái tê
Đùng đoàng ôi cuộc chiến,
Sông máu và núi xương
Mả mới chen mả cũ
Phế nhân khắp ngả đường...
Những cháu con Vua Hùng,
Tàn hại nhau. Kinh khủng
Truy cùng và diệt tận
Thảm thương đến vô cùng
Bao nhiêu người di tản?
Bao nhiêu người vượt biên
Máu đỏ. Ôi máu đỏ!
Hòa cùng Thái Bình Dương
Bao nhiêu người ra đi,
Gọi là để đoàn tụ
Thì vẫn là chia li
Thì vẫn là bỏ xứ....
Tôi thằng nhóc Bắc Kì,
Lớn lên trong nghèo khó
Bốn bề bưng bít cả
Nào biết gì mô tê
Ếch ngồi nơi đáy giếng
Trời xanh hóa thành vung
Nửa đời như mù điếc
Suýt thì thành phế nhân
Tận cùng của khổ nạn
Thôi cũng đến ngày vui
Những tấm màn bưng bít
Cũng đến lúc hạ rồi
Những gì là tốt đẹp
Dẫu trải bao dập vùi
Vẫn còn nguyên vẹn đó
Như kim cương, vàng mười
Những gì là hàng mã,
Tro bụi và bọt bèo
Thời gian tàn hủy hết
Còn lại được bao nhiêu?
Những trang sách mở ra
Bao chân trời tri thức
Hôn ám dần lui dần
Tin lành lòng mở rộng
Bao văn nhân nghệ sĩ
Bị vùi dập một thời
Tôi đọc lòng thanh nhẹ
Về già bỗng được vui
Được vui vì thêm bạn
Dẫu góc bể chân trời
Một vài giây - nối mạng
Được thấy nhau nói cười
Thật ngạc nhiên quá đỗi
Giọng Hà Nội vang lên
Sài Gòn...pha chút xíu
Giọng quê hương vẹn nguyên
Ra đi từ Hà Nội
"Thiếu tiểu" ...đã "li gia" (*)
Cố hương. Xa vời vợi
Ngăn cách bởi can qua
Phận người như búi cỏ
Cuồng phong cuốn cuốn theo
Cánh bèo nơi sóng nước
Cuối trời xa phiêu diêu
"Hương âm"...vẫn "vô cải" (**)
Cái già đến trên đầu (***)
Mang mang trời viễn xứ
Cố hương giấc chiêm bao
Ông chuyện trò vui lắm
Tôi thưa với ông rằng
Ơn giời nhờ có mạng
Hết xa mặt cách lòng
Văn chương nhịp cầu nối
Xa trở nên rất gần
Mối lương duyên chữ nghĩa
Kiến tạo thành tình thân
Ông đã thuộc vào lớp
"Nhân sinh....cổ lai hi" (****)
Tôi kém chừng một giáp
Biết rũ bỏ sân si
Cầu trời có ngày đẹp
Được gặp ông ngoài đời
Trái đất tròn. Bé lắm
Hẳn là có. Thế thôi!
Hẳn là có... Thế thôi.
++++
(*) (**) Ý thơ Hạ Tri Chương
(***) Ý thơ Mãn Giác Thiền Sư
(****) Ý thơ Đỗ Phủ
2. KHAI BÚT
[Để tặng thi huynh Nguyễn Minh Nữu]
_____
Ta về. Một lần. Nơi cố quận,
Để ngắm hoa đã nở chờ ta
Cố hương...cố quốc vời vợi nhớ
Buồn dâng đầy mắt người phương xa.
Ra đi mang theo nỗi muộn phiền
Dằng dặc mây trôi trời viễn xứ
Hoàng hôn đổ bóng cánh chim nghiêng
Cố hương, tuổi ngọc đáy sông chìm.
Cố hương ta đâu có quyền chọn
Ta đành dứt áo một lần đi
Là đi biền biệt không trở lại
Tâm tưởng hằng đêm. Ta trở về...
Nơi ta đến thoạt đầu đất khách
Là nơi con cháu được sinh ra
Cố hương bỗng một mình ta có
Ta bỗng dưng thành kẻ lạ xa.
Những gì ta có là nỗi nhớ
Con cháu thoảng nghe ngơ ngác cười
Ngụ ngôn cổ tích chi chi đó
Vi vu gió thổi phía chân trời.
Bạn cũ vơi dần theo năm tháng
Mẹ cha - di ảnh mấy khuôn hình
Biết bao di bút cùng lưu bút
Những trang xưa mờ như thời gian.
Chiều nay cuối năm ta trở lại
Dẫu là tâm tưởng cùng cố hương
Giật mình như có tiếng ai gọi
Cố hương thấp thoáng bóng cố nhân.
Cố nhân người cũ là ai vậy?
Một nàng tóc biếc mắt xoe tròn?
Bà cụ lưng còng nơi quán dốc?
Hay chiếc thuyền mờ ảo trong sương?
Cố nhân người cũ là ai vậy?
Có thể chính ta ngày thiếu thời
Ngượng ngùng được mặc tấm áo mới
Cứ muốn chạy sang hàng xóm chơi.
Chân trời xưa cũ. Không về được
Thong thả ta mở những trang thơ
Cảm ơn trời đất. Ta còn trí
Chữ nghĩa hiện hình chuyện ngày xưa.
ĐỌC THƠ TÔ THÙY YÊN
Tôi biết ông rất muộn
Tất nhiên, lỗi ở tôi
Ếch ngồi nơi đáy giếng
Biết một tẹo bầu trời...
Tình cờ, rất tình cờ
Lướt mạng và thấy có
Một anh bạn rất trẻ
Mê thơ ông... Quá trời
Thật tình cờ thế thôi
Gọi duyên lành mới đúng
Tất nhiên, tôi nhờ mạng
Là có vài trăm bài
Và tôi đọc. Tôi đọc
Đắm chìm và mê say
Nhiều đêm là thức trắng
Nước mắt mặn trên môi
Tên ông thật mềm mại
Thơ theo khói bay bay
Khói làm cay khóe mắt
Trời xanh cũng chau mày
Thơ ông thời Sáng Tạo
Thẳm sâu không ồn ào
Ngôn từ như lơ đãng
Hiện sinh... Người ở đâu
Thời chiến chinh tàn khốc
Thơ xót tận óc tim
Chiến chinh. Ôi chinh chiến
Giữa những người anh em
Ôi những người anh hùng
Bên này và bên ấy
Tuyệt lộ và cùng đường
Ai làm ra nông nỗi?
Thơ ông câu hỏi lớn
Lịch sử phải trả lời
Thời đại sầu - thảm - khốc
Cây cũng bật rễ trôi
Tháng Tư năm bảy nhăm
Ông bên người thua cuộc
Thêm một lần khổ nạn
Hơn mười năm tù đày
Thơ viết ra từ máu
Từ nước mắt mồ hôi
Nhưng tuyệt nhiên không thấy
Oán trời và trách người
Ông gọi thời khổ đọa
Thời chủ mới lên thay
Diễn tấn tuồng bạo lực
Nước Việt, chốn lưu đày
Đạn bom đã ngừng trút
Mà hận thù còn nguyên
Thậm chí còn kịch phát
Chuyến tầu điên xuyên đêm
Thơ mực mài nước mắt
Mong xóa bỏ hận thù
Ôi. Đáng thương biết mấy
Những phế nhân lòa mù
Mùa hạn rồi cũng qua
Trở về nơi cố quận
Khắc khỏai đến nao lòng
Vui. Vì còn được sống
Được sống được làm người
Dẫu không còn trọn vẹn
Một lần. Một lần thôi
Cất tiếng lời gan ruột
Cũng như bao nhà thơ
Người Việt và thuần Việt
Chặng cuối....dặm đường dài
Ông tìm về với Phật
Thơ thắp tạ ngân rung
Nhẹ như làn khói biếc
Sáng mảnh trăng hạ tuần
An nhiên và thanh thản
Bão giông. Rồi cũng qua
Khổ đọa tiền sinh kiếp
Mở lòng... Buông bỏ hết
Nam mô A di đà