Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.095
123.231.307
 
Ma Cà Rồng (2 và hết )
Lê Xuân Quang

Ông Dũng lại tiếp, giọng vang xa : Chúng ta hãy tiến hành thủy táng người anh em của mình. Bốn người đàn ông khác tiến đến chỗ nạn nhân nằm, lột miếng vải làm chăn đệm, đem đến khênh xác bạn đặt vào, gói lại. Ông Dũng nói to : Ban thân mến ! Tất cả chúng tôi thương tiếc bạn. Cầu chúc cho bạn yên nghỉ ! Dứt lời, bọc chăn -  thi hài nạn nhân - được đùn qua cửa tò vò. Một tiếng tõm vang lên !

- Cón hai con quỷ này - Ông Dũng tiếp, giọng đanh đanh - hãy vứt xuống cho cá rỉa ! Lệnh thực hiện rất nhanh. Tinh thần của 25 người còn lại được củng cố, sinh khí như được phục hồi. Ông Dũng quay sang bảo các bạn : Bây giờ nhóm thư hai thay ca cho nhóm 1. Trừ những người gác phải hết sức tỉnh táo, có động là hô hoán ngay. Còn lại, mọi người tranh thủ ngủ, lấy sức. Cuộc chiến đãu của chúng ta còn dài.Tôi sẽ thay nhóm trưởng nhóm 3. Sẽ có lúc chúng ta bật lên trên khoang thuyền chọi lại chúng để bảo vệ mình.

 

Trong khi đó, tại căn buồng dành cho thủy thủ đang diễn ra biến cố. Tên toán trưởng - người tổ chức chuyến đi này - mặt đỏ gay đang huơ huơ hai khẩu súng ngắn hướng vào 7 người ngồi xung quanh. Trong số đó, chỉ còn 2 người - là Vi, và tên toán trưởng, mắt còn như người thương - 6 tên kia sắc diện kỳ lạ : Mặt trắng bệch như những xác chết vừa khâm liệm, nhưng đôi mắt của chúng lại đỏ rực như máu. Ðến độ, ngay cả con ngươi - ở người thường mầu đen, thì trong những cặp mắt kia - cũng biến thành mầu đỏ. Nhìn chúng tưởng như mắt của những con thú ăn thịt sống. Có tiếng gầm gào từ cổ họng nào đó phát ra, mãi sau mới xác định tiếng của toán trưởng :

- Lũ khốn kiếp ! Sai chúng mày làm có mỗi việc bắt vài đứa tay không vũ khí, đói lả... mà cũng không xong. Tao sẽ giết chúng mày để ăn, để sống nếu chúng mày không làm theo lệnh. Thằng Vi, sắp chữa được máy tầu chưa ? -  Gã quang sang hỏi Vi.

- Vẫn chưa được, tôi đang dò tìm - Vi trã lời miễn cưỡng.

- Còn thằng Mão, bao giờ tiến hành tiếp ?

- Chưa thể, bọn nó chống cự quyết liệt. Hôm nay 2 đứa chúng tôi bị hạ. Nếu cứ theo cách cũ chẳng những không bắt được tên nào mà chúng ta sẽ tiếp tục tiêu hao.

- Vậy theo chúng mày phải làm thế nào ?

Tất cả im lặng.

- Thôi được. Hãy động não, suy nghĩ đi ! Thằng Sửu vào làm bếp, mang thức ăn ra đây. Một tên nhỏ con đứng bật dậy đi khập khiễng vào góc buồng, lúi húi bật bếp Gas. Mùi hôi, gây... của thỉt người đun lại bốc lên... cả bọn ngửi thấy làm biến động hẳn trạng thái : Cánh mũi phập phồng... chúng liếm môi... mắt long sòng sọc khiến mầu đỏ của 5 cặp mắt bao trùm.

 

Tên toán trưởng lùi lại, nổ phát đạn cảnh cáo, gào thét : Ra bên ngoài, ngồi nguyên vị để thằng Sửu chia phần. Ðứa nào làm loạn, tao bắn. Lời quát cộng với tiếng nổ đã thức tỉnh những con quỷ đói. Trật tự của sàn thuyền chỉ được lập lại sau khi thằng Sửu bưng ra cho mỗi đứa một bát thịt đen sỉn, lõng bõng nước... 5 con Người - Vật, vục mồm xuống bát thịt húp... nhai ngồm ngoàm... chỉ trong nháy mắt bát thịt sạch khô, 5 đứa đồng thời vất bát lăn đùng, mắt trợn nhìn trời xanh...

 

Vi và tên toán trưởng không tham dự ''bữa tiệc''.

Vi vẫn còn giữ được tính người... là nguồn hy vọng của tên tóan trưởng  ''Phải bảo vệ nó, để nó sống là để mình sống'' - nên được hậu đãi với 1 túi lương khô cưỡng cướp. Còn tên toán trưởng dành cho mình quyền sinh sát con người. Có thể nó được ăn những món ''ngon'' hơn... ở trong buồng kín mà 5 tên kia tự nguyện mang về. Bởi vì uy lực của nó được thiết lập bằng 2 khẩu súng ngắn lúc nào cũng kè kè trên tay.

Màn đêm ập xuống rất nhanh.

 

Trời chuyển gío. Mưa ào ào... Mưa đổ xuống sàn thuyền gây tiếng động mạnh trên đầu, đánh thức mọi người. Tại mấy lỗ thũng - mới được ông Dũng phân công cho các nhóm gác tiến hành dùng dao khoét - nước xối mạnh. Những chiếc can nhựa khô được huy động hấng nước. Mặc dù nước tanh hôi vì sàn thuyền dính mắu thịt người. Giờ mưa lớn xối mạnh, cặn bẩn theo đó chảy xuống. Nhưng sợ mất đi sự sống, ông Dũng cứ cho hấng, định rằng nếu trời vẫn tiếp tục mưa, sẽ đổ đi, hấng đợt khác, sẽ có nước sạch. Có nước - dù là nước bẩn - cũng hơn là không có, coi như giải quyết được một nửa khó khăn cho cuộc sống của 25 người lớn nhỏ.

 

Tuy vậy, một tai hoạ khác lại rình rập, kéo đến : Do thiếu ăn, nước uống bẩn, không có thuốc... khiến sức đề kháng của mọi người ngày một kém đi. Ngày thứ 10 của tai hoạ - nghĩa là sau 2 hôm cuộc giáng trả thắng lợi - 8 người nữa, trong đó có  hai đứa trẻ và 2 người phụ nữ có tuổi chết. Họ ra đi thanh thản, cùng giấc ngủ... trời sáng những người nằm cạnh mới phát hiện. Khi nhận ra, mọi người lặng đi - kể cả thân nhân của họ cũng không còn nước mắt, hay gịong nói để than khóc.

 

Ông Dũng tiến đến trước 8 xác người đã được quấn chặt trong vỏ chăn, nói : Thế là chúng ta lại phải tiễn đưa những người thân yêu ra đi. Họ đã giành sự sống cho chúng ta. Chúnbg ta đừng phụ lòng họ. Nhất định phải ráng sống.

 

Nghi lễ thủy táng được tiến hành lặng lẽ. Trước khi những cái xác được đẩy qua cửa tò vò, những người thân của nạn nhân ôm lấy bọc vải - ghé môi hôn... rồi cùng góp sức từ từ đẩy... Những tiếng tõm... lần lượt vang lên. Con thuyền rùng mình chao đảo dường như cũng cảm thông với nỗi đau tột cùng của những con người bất hạnh...

 

Bỗng ! Tiếng nổ chát chúa...

Như bừng tỉnh, 17 con người nhất tề quay lại, xông tới. Có thể do lòng căm thù, ý chí sinh tồn bùng lên... Chỉ một loáng, 2 con quỷ nửa đã gục ngã. Tên trưởng toán đứng trên miệng cửa hầm khoa khoa tay súng chưa định nhắm vào mục tiêu tiếp theo nào - (Cũng có thể súng của nó sắp hết đạn) - Thấy đồng bọn bị hạ y ta rút người trồi lên, đóng xập cửa. Cuộc huyết chiến tạm thời kết thúc. Lại thêm 2 người nữa hy sinh. 15 người còn lại xúm vào thu dọn chiến trường, nghi thức thủy táng những người anh em lại trang trọng diễn lại.

 

Hai cái xác quỷ vẫn nắm đó. Trông chúng đúng là xác của qủy. Bị đập chết rồi mà hai mắt chúng vẫn trợn ngược, mầu đỏ đang dần chuyển sang tái nhợt. Không thể ghìm giữ được, tất cả xông lại, tay vụt, chân đá vào xác chúng cho hả nỗi đau. Ông Dũng để cho mọi người hành động, lát sau nói lớn : Anh em. Dừng lại, đừng phí sức nữa. Hãy liệng chúng xuống cho cá mập trừng phạt, để dành sức cho công việc tiếp theo. Mọi người nghe... Khi công việc thu dọn đã xong, ông Dũng tiếp : Bây giờ chúng ta quyết định một số vấn đề quan trọng. Khẩu phần ăn trước đây dành cho 27 người. hiện chỉ còn 15. Chúng ta đã thống nhất cầm cự trong 8 ngày. Hôm nay đã đưỡc 6. Tôi đề nghị lấy số khẩu phần của những người đã ra đi chia cho người còn sống , mọi người thấy thế nào ?

- Ðồng ý !

- Vấn đề thứ hai - ông Dũng dừng lại, mọi người chăm chú nhìn chờ đợi. Ông chậm rãi - Trong trường hợp lương thực dự trữ hết mà vẫn chưa được cứu, chúng ta sẽ giải quyết ra sao ?

Mọi người lặng đi. Ðây là thực tế phải đối diện không thể né tránh. Chưa có ai nghĩ ra cách khắc phục ngoài chuyện buông xuôi....

- Tôi có ý kiến như sau... 

 

Mọi người ngoảnh nhìn... đó là một trong hai người phụ nữa còn lại. Chị trạc ngoài 40, phong thái chân chất như người miệt vườn. Những cặp mắt đổ dồn nhìn chị. Khi thấy mọi người chờ đợi, người phụ nữ kia mới thong thả tiếp - (y như chị đang kể chuyện cổ tích) - Khi đó, chúng ta hãy dùng phương pháp Rút - Thăm - Sinh - Tử.

- Rút thăm sinh tử - Nhiều người cùng nhắc lại... Một giọng đàn ông nóng nảy bật ra : Thế có khác nào bọn quỷ kia ? Không bằng giống chó (*)

- Khác chứ - chị phụ nữ vẫn bình tĩnh - Bọn chúng cưỡng bức, dùng áp lực bắt người ăn thịt để bảo vệ sự sống của bản thân. Chúng ta tình nguyện hiến dâng mạng mình cho bạn, để bạn được sống. Hai hành động giống nhau về hình thức nhưng hoàn toàn khác nhau về bản chất. Vả lại - chị im lặng, chờ đợi, trầm ngâm... mọi người nín thở - nếu không làm vậy, tất cả sẽ cùng chết, hoặc cũng sẽ như lũ quỷ - Nổi loạn, tự giết nhau - như thế còn tệ hại gấp nhiều lần.

 Trong đáy mắt của 15 con người ánh lên tia sáng... giọng đều đều của người phụ nữ kia cứ như ru - Rút thăm, người nào trời bắt đi trước, để lại cho bạn mình đi sau thì vui vẻ chấp nhận số mệnh mà đi. Người đi sau cũng phải thấy đây là trách nhiệm nặng nề, cố sống để thực hiện ước nguyện của bạn mình. Hành động của người đi trước cũng giống như câu chuyện trong kinh Phật nói về một vị chân tu....

Các cặp mắt ngước nhìn người đàn bà. Chị vẫn bình thản, dịu dàng tiếp :

Một Thầy chân tu nhìn thấy con Diều quắp con Thỏ chuẩn bị ăn thịt. Ông căn ngăn. Con ác điển phản đối :

- Ông không công bằng, cứu sống nó nhưng lại giết tôi vì tôi sắp chết đói, hỏi như vậy sự cứ giúp kia có ý nghĩa gì ?

Vị chân tu cương quyết :

- Ta không để ngươi chết cũng như ngươi không được giết con Thỏ. Sự cứu giúp của ta vẫn có ý nghĩa. Nói đoạn cắt thịt đùi mình cho con ác điểu ăn. Thượng Ðế thấy tấm lòng của vị Chân tu, tiếp nhận, phong cho ông thành Phật....

 

Những người hy sinh thân mình cho bạn sống sẽ trở thành phật Bồ Tát.

Trên từng khuôn mặt của những con người gầy mòn, héo hắt, giờ bỗng vụt rạng rỡ. Trong hoàn cảnh sống, chết chỉ còn tính bằng giờ, được nghe lời nói phải, nói hay... quả là liều thuốc quý. Mọi người đồng thanh : Ðúng ! thực hiện như lời chị nói - Rút Thăm Sinh Tử !

 

Ông Dũng vui mừng, tiếp : Rất tốt, cám ơn chị đã có sáng kiến, cho chúng ta bài học qúy gía. Chúng ta kiên quyết sẽ thực hiện khi cần. Bây giờ sang chuyện thứ ba : Theo nhận xét của tôi, bọn chúng có 10 người, 4 tên đã bị hạ, chỉ tên toán trưởng có súng... mà hình như cũng sắp hết đạn. Có thể nhờ khẩu súng này nó bắt ép lũ tay chân làm việc thất nhân. Bằng chứng là lũ này đói nên hoàn toàn không có dũng khí, bị chúng ta hạ. Theo tôi, đã dến lúc chúng ta bung lên, tiêu diệt bọn quỷ. Hai chọi một, cộng với dũng khí, tinh thần... nhất định bọn chúng sẽ bị đánh bại. Anh chị em nghĩ chúng ta có dám không ?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả. Ðó là cách duy nhất bảo vệ ta, trả thù cho những người đã chết - Dân, trưởng nhóm hai kiên quyết hưởng ứng.

- Ðúng... Phải tiêu diệt bọn này. Có chết cũng đáng...

 

Mấy phút trước, không khí tang tóc còn bao trùm, giờ đây đã khác hẳn. Ai nấy hồ hới bàn chuyện râm ran. Ông Dũng để mọi người nói thoải mái... cuối cùng mới lên tiếng : Bây giờ còn quá sớm để thực hiện kế hoạch. Xin mọi người yên tâm nghỉ ngơi. Ðể đảm bảo trận này chắc thắng, tôi đề nghị : Ai còn lương thực, thuốc men dự trữ, ngoài khẩu phần được chia, hãy mang ra. gộp lại, phân phát đều để mọi người cùng có sức tham gia trận cuối cùng. Số đó cùng với hơn hai kí lô gạo còn lại sẽ giao cho 2 chị đây quản lý, phân chia. Hai chị và mọi người phải tuyệt đối tuân thủ những quy định đã được 27 người trên thuyền đã thống nhất. Mọi người im lặng nhìn nhau.

 

Hai người đàn bà đứng dậy lôi trong bọc ra những gói gạo rang đặt xuống trước mặt ông Dũng. Những người còn lại làm theo... chỉ một thoáng số lương thực đã được huy động. Ông Dũng mỉm cười, tiếp : Việc quan trọng coi như đã xong, bây giờ sang phần khác : 8 anh em còn khoẻ hãy cùng tôi nghiên cứu chuẩn bị. Khi cửa mở - trừ hai chị và chắu Du, còn lại đồng loạt lao lên. Chú ý, chúng ta đã thề là sống như con người chân chính, tuyệt đối không hành động như lũ quỷ... mọi người nhướng mắt nhìn ông Dũng, nắm chặt tay, gật đầu.

 

Xuất chia đã được làm xong, các chị cùng Du lần lượt đưa tận tay từng người. Cả khoang thuyền sôi động trong tiếng thì thầm hố hởi... tiếng nhai gạo ròn tan... lần đầu tiên - kể từ sau khi trận bão ập đến - những con người bị thần chết rình rập bắt đi, giờ mới có sinh khí.

Mọi người ăn xong quay ra bàn tính việc bung lên.

Cửa bị khóa ở trên. Chắc chắn có ít nhất một tên ngồi gác. Làm thế nào để khử tên gác, mỡ cửa cho mọi người đồng loạt lao lên ? Một người bất chợt hướng nhìn qua tổ tò vò mắt sáng lên, đoạn dè dặt nói : Chúng ta chui qua lỗ này, leo lên, bất ngờ tập kích, nhất định tên gác không đề phòng...

- Ðó cũng là ý hay. Nhưng cửa này cách mặt nước hơn 1 mét, cách sàn boong cũng ngần ấy. Làm sao chui ra, lên được sàn khi bên dưới không có chô đặt chân làm đà ...

- Còn phải chống trả. Chúng ta lại đang mất sức ?

- Lúc này phải tuyệt đối bảo toàn tính mạng. Ai giữ được tính mạng, kẻ đó thắng. Nhất định bọn quỷ cũng đang đói. Có khi còn đói hơn chúng ta. Hai trận tập kích bắt người để ăn thịt là chứng cứ nói rằng chúng đang đói. Thời cơ tốt nhất để chúng ta thanh toán chúng đã đến...

- Thôi được, đành phải liều - Sau một hồi nghe, suy nghĩ, ông Dũng lặp lại - Ðành phải liều - Liều để sống. Tôi quyết định sẽ ra trước quan sát. Nếu thuận lợi, chúng ta sẽ lên. Trong khoang của ta có 4 lỗ tò vò. Chúng ta ra ỡ hai lỗ bên này. Phía bên kia là lưng phòng thủy thủ, nếu động chúng sẽ phát hiện, bởi vậy cần một người nữa. Ai cùng tôi làm việc này. Mọi người sáng mắt chưa kịp lên tiếng, Vinh dơ tay :

- Ðể cháu. Cháu nhỏ con dễ lọt. Chắu đã từng đi biển biết bơi... vả lại khi bác Dũng đối phó với tên gác, cháu sẽ mở cửa.

- Ðúng, tuyệt vời... vậy cháu sẽ ra ở cửa kia, chỗ gần cửa lên xuống khoang để chú. Nhưng khi ra khỏi tò vò chắu làm thế nào bật người lên được. Ông Dũng nghi ngờ hỏi.

- Dể ợt ! Hồi trước mỗi lần đi biển với bố, chắu hay nghịch và đã làm nhiều lần. Dười gần mép nước, ở mổi cửa tò vò bố đặt mấy chiếc lốp xe tải để khi thuyền cập mạn hay va vào thuyền khác không bị thủng. Vành phía trên các tổ tò vò là một gờ gỗ cũng làm nhiệm vụ chống va đập... Cháu ra khỏi lỗ, đặt chân vào đó, đu người lên... còn chuyện này nữa : Trong phòng thủy thủ, sợ sóng tạt, nước ngấm, bố cháu cho dát bên trong bằng tôn kẽm. Bác hãy đốt chết chúng nó đi, không sợ cháy thuyền đâu !

- Trời, thằng nhỏ là cứu tinh của chúng ta rồi  ! Mãy người ôm Vinh nhấc lên hôn rối rít. Ông Dũng dơ tay ngăn lại, khẽ bảo : Như vậy là xong. Bây giờ tôi và anh Dân ra trước, sau đó đến Vinh rồi lần lượt từng người ra theo. Khi lên đến sàn boong tản ra, trừ tôi và Dân đi giải quyết tên gác mở cửa, tất cả áp sát phòng thủy thủ. Tên nào ló mặt đánh ngay.

 

Ðặc biệt chú ý tên toán trưởng. Nó có súng lại tàn ác. Nhưng dù có bắn cũng không thể giết hết chúng ta. Những người còn lại sẽ tiêu diệt nó.

 

Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, đúng như dự kiến của mọi người. Riêng nhóm của ông Dũng gặp trường hợp khá đặc biệt. Khi 2 người bò đến sát 2 tên gác, thấy chúng ôm nhau, súng vất bên cạnh. Dân nhặt súng, hai tên vẫn không hay biết. Vốn nhân đạo, ông Dũng ra hiệu không giết chúng, hai người bằng động tác điêu luyện nhanh như chớp dùng thế võ khóa tay vô hiệu hóa khiến chúng nằm nguyên không kêu ca.

Nhóm áp sát cửa phòng thủy thủ vẫn chưa ra tay. Bên trong lục tục, rồi tiếng quát tháo vang lên : Nhất định sáng mai phải tiêu diệt bọn chúng. Nếu không sẽ đến lượt tất cả bọn mày. Còn thằng Vi nữa. Giao cho mày chữa máy mà hơn tuần nay không xong. Trong vòng ngày mai không chữa được, mày sẽ là đứa đầu tiên bị mổ bụng. Rõ chưa.

- Nhưng mà bộ phận đánh lửa để khởi động máy bị nước biển thấm vào, bẩn... lại còn những chi tiết khác bị hỏng nữa... tao làm sao được. Cần phải tìm cách. Tao đã cố gắng. Mày không chờ được thì cứ giết tao đi. Ðành chịu !

Không còn kiên nhẫn được nữa, ông Dũng nện vào cửa 3 tiếng rất to. Bên trong náo lọan. Tên toán trưởng hướng súng ra cửa nhả đạn. Ông Dũng quát : Cửa đả bị khóa. Chúng mày phải đầu hàng. Nếu không chúng ta sẽ đốt lửa vất vào, thiêu chết hết.

 

Cả bọn im lặng.

Ông Dũng bồi tiếp : Thằng Hổ (toán trưởng) phải buông súng, vứt ra cửa sổ. Anh Vi trói nó lại. Những tên khác nằm gục mắt xuống sàn. Sau khi tất cả nghe làm theo, yêu cầu ra báo tin, chúng tôi sẽ mở cửa... chúng tao sẽ tha chết miễn là chúng mày phải hối cải, không được làm hại người nữa.

Bên trong lại im lặng...

 

Khoảng 5 phút sau, khẩu súng từ cửa sổ tuồn ra. Vi đứng sát cửa lên tiếng : Mệnh lệnh đã được thi hành, đề nghị mở cửa. Dân xăm xăm định tháo chốt, ông Dũng ngăn lại, bảo : Ðể đãy tôi.

Chợt nhớ ra điều gì, ông quay bảo Dân : Cậu đứng nép bên cửa sổ, kiểm tra xem có thực đúng như lời Vi không ?

 

Dân cậy có khẩu súng tước được của 2 tên kia, anh chỉa súng vào, ghé mắt nhìn... Bỗng một tiếng nổ vang lên, Dân trúng đạn ngã vật, khẩu súng văng sang bên. Ông Dũng nhặt, tháo cơ bẩm kiểm tra, bên trong chỉ có một viên đạn thối. Ông và  Dân cùng 2 tên quỷ kia cũng bị đánh lừa.

Sau phát đạn, có tiếng tông cửa. May mà ông Dũng cảnh gíac chưa mở. Ông sôi người trước thương vong của đồng đội, không còn giữ được bình tĩnh, tháo nắp can dầu, đổ... tiếng dầu chảy ồng ộc... tiếp theo bật diêm... lửa bùng lên, bung ra... ngọn lửa liếm loang lóang tràn vào khe cửa. Bên trong thực sự hổn loạn, tiếng gào rú. Tiếng nện nhau, xô đẩy. Khói dầu cặn nồng nặc khiến những con quỷ ngạt thở gào rú. Tiếng Vi bên trong hốt hoảng : Mở cửa... vào đi...

 

Ông Dũng rút thanh chốt, cùng 11 người lao vào. Những thanh gỗ vung lên tới tấp nện xuống đầu bọn qủy. Tên Hổ được xác định là mục tiêu quan trọng nên 4 người lao đến trước tiên, vung những thanh gỗ bổ xuống. Khẩu súng trên tay hắn rời ra. Sợ hắn còn súng, còn kháng cự, mấy người vẫn tiếp tục nện, dù hắn đã trở thanh đống thịt lầy nhầy. Vì lượng dầu chỉ có hạn, khi 10 người lao vào thì dầu cũng đã hết, đám lửa lụi tàn, mọi người xúm vào : 2 tên tay chân ngoan cố nhất bị lửa thiêu đang quằn quại ngáp ngáp như con cá trên thớt khô mang. Tên Hổ đã đền tôi... Hai tên khác bị lửa thiêu bỏng nặng nhưng chưa chết. Mấy toán trưởng trở ra miệng hầm xuống khoang, nhận ra 2 con qủy kia không chịu được đói, rét và cú đòn khóa của Dân cũng đã hồn lìa khỏi xác.

 

Trời bừng sáng.

Mặt trời từ trên biển trồi lên rất nhanh. Mọi người lại tiến hành thủ tục tiễn đưa người anh em ra đi. Dân đã vì sự sống của 14 con người còn lại mà chiến đãu dũng cảm nhưng một chút chủ quan đã phải trả gía bằng mạng sống của mình. Lần tiễn đưa này trang trọng, thiêng liêng. Anh được khâm liệm trong chiếc vỏ chăn hoa hồng. Mọi người đang định thủy táng... người phụ nữ đã đề nghị giải pháp rút thăm sinh tử - đề nghị : Chúng ta hãy vất lũ quỷ này xuống trước để cá mập tranh nhau ăn thịt chúng... thừa lúc đó ta buộc thêm cái gì cho nặng rồi đưa chú Dân sau, như vậy chú ấy chìm nhanh, lũ cá không kịp... chú ấy sẽ bớt đau...

Mọi người nhận ra lý lẽ, thực hiện ngay.

 

Hai tên gác do đói, đêm nay rét, lại bị đánh, chúng đã mê đi ngay không còn tỉnh lại. Tên Hổ bị đánh chết. 2 tên tay sai man rợ hung hăng nhất bị bỏng nặng rên rỉ... Chỉ còn mình Vi tỉnh, nhưng cũng kiệt sức. Vinh ôm lấy chú khóc. Vi ngẩng nhìn Dũng, khẽ gọi. Dũng tiến đến, ghé tai... Vi nặng nhọc cất tiếng rời rạc : Tôi không tham gia vào việc làm của bọn chúng. Còn sống là do nói dối kéo dài việc chữa máy... Giờ bọn chúng đã phải đền tội. Nhờ anh săn sóc, trông nom mọi người và cháu Vinh...

- Ðược rồi, tôi hứa. Tôi biết... anh hãy ráng chịu... cùng chúng tôi vượt qua thời khắc khó khăn này. Nhất định chúng ta sẽ được cứu.

- Cám ơn. Anh chú ý, kiểm tra lại vít đánh lửa và bộ phận dây dẫn... Vi mệt quá thiếp đi. Chợt hai tiếng rú của hai tên bị thương vang lên. Ông Dũng rời chỗ , giao Vi cho người phụ nữ chăm sóc - tiến lại chỗ 2 tên bị bỏng. Hai đứa quằn quại gào rú bởi vết bỏng, cặp mắt đỏ rực mầu mắu trợn ngược. Không nở nhìn chúng chết, ông Dũng ngẩng lên hỏi : Có ai còn viên thuốc kháng sinh nào không ? Hãy cứu chúng nó. Không ai lên tiếng đáp lời. ông Dũng rầu rĩ : Chúng ta đã hứa với vong linh những người đã chết rằng, sẽ sống như những con người chân chinh. Thấy kẻ thù - nhưng là con người - đang chết, lẽ nào đang tâm bỏ mặc ? Tôi ác của chúng sẽ do trời phật phán quyết. Chúng phải trả nợ, đền tội. Còn lúc này, thấy con người chết, quay mặt đi, như vậy ta khác nào chúng nó ?

- Ðây, tôi còn, bác cứu chúng đi. Người kia vất toẹt 4 viên thuốc con nhộng xuống sàn. Ông Dũng nhặt bửa cho mội tên một viên, rắc bột vàng lên những vết thương. Hai viên khác cho chúng nuốt. Hai tên lại rú lên vì thuốc ngấm. Lát sau nằm im. 

 

3 cái xác trần trụi được vất xuống 3 điểm ỡ mạn thuyền bên này. Ðàn cá mập vẫn lởn vởn xung quanh thuyền chờ ăn, khi thấy xác người, chúng lao vào tranh nhau... cáu tiết chúng cắn xé lẫn nhau khiến mặt biển xôi động...

 

Dân được buộc thêm những viên đá nên anh chìm rất nhanh.

Mọi người được thảnh thơi hít thở không khí trong lành sau 3 tuần lễ bị giam cầm, sống trong khung cảnh khủng khiếp. Công việc tiếp theo là duy trì sự sống. Sờ đến túi gạo, mọi người giật mình, vì tổng số - kể cả Vi - cũng chỉ ăn được 2 hôm. Hai con qủy mới thật khó xử. Giết chúng thì không đang tâm. Ðể chúng sống nuôi chúng thì không có lương thực... thả rông, thú tính lại phục hồi, tiếp tục gây hại. Cuối cùng ông Dũng đành đem nhốt chúng vào căn buồng 4 mét vuông chúng đã từng sống... ''để chúng cho trời phán quyết... tự sinh tự diệt'', trong đó vẫn còn một số nồi ''thức ăn'', mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Ðề phòng chúng xổng ra, làm bậy, cửa được khoá chốt cẩn thận từ bên ngoài.

 

Vì khoẻ lại. Ông Dũng và Vi bắt tay sửa máy. Là Kỹ sư điện tử, lại được Vi phụ giúp, hai người nhanh chóng tìm ra nguyên nhân máy không nổ. Ðến sáng ngày thứ hai máy tầu hoạt động trở lại. Kiểm tra dầu chỉ còn chạy được khoảng 10 hải lý như vậy cũng tốt. Vấn đề cốt lõi là phục hồi phương tiện truyền thông. Ông Dũng căng mắt, căng đầu sửa bộ máy phát sóng hòng liên lạc vơí tầu khác trên biển. Con tầu khởi động rồi theo hướng tây, hướng đất liền, thoát ra khỏi khu vực đá ngầm, nơi không nằm trên đường đi của tầu bè quốc tế. Chiếc máy phát sóng cũng đã chữa xong, tung những bước sóng cấp cứu vào không gian...

Vẫn chưa hề nhận được tín hiệu của phương tiện cứu hộ đáp lời...

 

Ngày thứ 5... tất cả mọi người trên thuyền đã lả đi. Không còn ai đủ sức thực hiện phương án rút thăm sinh tử. Con thuyền vẫn còn một chút dầu cứ nỗ máy... bồng bềnh ... Những người còn sống lại tiếp tục ra đi. Lần này không có ai được thủy táng vì 5 người còn lại cũng đang nhìn thấy thần chết tới gần. Họ cũng đã mê man... ông Dũng, Vinh, nằm trong số đó.. Hai người còn thoi thóp. 3 người kia đã ngừng thở. Họ đã ráng cố đến giây phút cuối cùng...

 

Ông Dũng chập chờn trong cơn mê. Ông thấy mình đang đứng bên cạnh tượng đức thánh Trần. Bến Bạch Ðằng lộng gió, mát rượi... Hai đứa con ríu rít... cùng vợ ông đi bên cạnh... buổi chiều nắng quái... cả nhà thong thả dạo bước hướng về phía nhà hàng Mỹ Cảnh... Bé Diệu Hằng mỏi chân, đòi bế, ông ôm con, bàn tay bé nhỏ của bé sờ tai, sờ râu... ông ôm ghì áp má mình vào má con...

Một tiếng động mạnh...

Tuy đã mê man nhưng sức sống mãnh liệt vẫn tiềm ẩn trong cơ thể. Ông cố mở mắt xem chuyện gì... Mí mắt khép chặt không chịu mở. Ông cố vùng vẫy... có tiếng người... ông lại mở mắt... và lần này ông nhìn thấy tốp người nước ngoài đang cúi lom khom... Một người thốt lên vẻ vui mừng - bằng tiếng Anh :

- Hai người, một gìa, một trẻ nhịp thở vẫn còn nhưng rất yếu... Tiếp theo họ đụng mạnh... ông Dũng thấy người nhẹ tênh...

...

- Thôi đủ rồi, Du !

- Trời, Vinh, anh tỉnh rồi à ? Không sao chứ ?

- Không sao. Mình tỉnh từ lâu, nằm nguyên để nghe câu tưởng tượng, tường thuật lại giây phút khủng khiếp kia...

- Thế... em nói có sai không, anh đã từng kể lại như thế... mà ?

- Trái lại, những gì cậu kể còn chưa hết. Ngay đến mình, bây giờ nhớ lại cũng không thể diển tả hết nỗi khủng khiếp mà mình đã trải qua. 20 năm rồi nhưng cặp mắt đỏ rực mầu mắu của bọn quỷ vẫn hằn sâu trong tiềm thức, ám ảnh mình...

- Thế còn 2 đứa nhốt trong căn phòng kia, số phận chúng ra sao ? - tôi hỏi, chỉ sợ cơn bệnh tái phát, không được nghe đích thân Vinh nói.

- Quả thật chúng là quỷ. Chúng tôi, những con người lương thiện, chân chính... chết gần hết mà chẳng hiểu sao chúng vẫn sống. Toán cứu hộ bắt được tín hiệu cấp cứu họ đáp lời, hỏi... nhưng tất cả trên thuyền đã mê man... họ dùng máy bay sục xạo, đến kịp. Mở cửa căn phòng nhôt quỷ - chúng cũng như tôi và bác Dũng - đã trong trạng thái hồn đang thoát xác. Chúng tôi được cấp cứu đặc biệt trên tầu lớn có đầy đủ phương tiện chữa trị. Một tuần sau được máy bay đưa về bệnh viện trên đất liền...

Ngừng lại, thở... cố gượng ngồi tựa lưng vào thành giường, mắt hướng qua khung cửa sô nhìn đăm đăm... Tôi và Du im lặng quan sát Vinh. Dường như đã suy nghĩ chín những gì cần nói, Vinh hướng tia nhìn sang tôi, chậm rãi tiếp :

- Mình suy nghĩ nhiều năm về một vấn đề, xem ra có vẻ đơn giản, nhưng lại vô cùng phức tạp : Tội ác từ đâu ra, tại sao con người lại phát sinh tôi ác ? Cứ lấy hoàn cảnh của con thuyền Nàng Tiên Cá của bọn mình mà xét thôi. Nếu con thuyền không gặp bão - liệu 9 con người kia có biến thành Ma cà rồng không ? Phải chăng sự thèm muốn, sự vui, giận, đói, khát, dục vọng... hay những gì tương tự phát xuất từ đáy sâu tâm hồn của con người, trong hoàn cảnh đặc biệt... gây nên cảm giác quá mức - là nguyên nhân dẫn đến tội ác man rợ ?

- Nghe nói những hôn quân, bạo chúa tự cổ chí kim... đều mang bệnh tâm thần - tôi đế vào nối tiếp giòng suy tư của Vinh, khi anh ngập ngừng...

- Cũng có hàng triệu người bị bệnh tâm thần kia mà ? Tôi đồng ý với anh trên nguyên tắc : Giết người hàng loạt là một chứng bệnh tâm thần. Nhưng hầu hết những người mang bệnh tâm thần đâu có giết người ! Trong số 9 ''con Ma cà rồng'' kia, có một ''con'' tôi biết. Nhà nó ở làng bên, hơn tôi 2 tuổi. Nó sinh ra đã không cha mẹ, sống vật vờ bên lề cuộc đời, đi ăn cắp để sống. Một lần do cướp giật... bị người ta bắt, đánh gần chết, cha tôi gặp can thiệp, xin cho... đem về nuôi, dậy nghề đi biển rồi bố trí cho đi đợt này. Tôi nhìn thấy nó ngay hôm đầu tiên ăn thịt người. Nó làm xong việc cùng đồng bọn... lượn tới trước mặt, phóng tia mắt ngầu đỏ nhìn tôi gườm gườm như đe dọa, thách thức. Anh có biết không, một trong số hai con ma còn sống kia là nó đấy !. 

 

Chưa hết : Khi tôi, bác Dũng và 2 đứa chúng nó được đưa về chữa trị, việc làm đầu tiên của nó sau khi tỉnh là giết tôi - con của ân nhân đã cứu sống cưu mang nó - bằng cách dùng dĩa ăn đâm vào tai... Rất may - lại chính bác Dũng cứu tôi. Có lẽ nó sợ tôi tiết lộ, sợ bị trừng phạt mà làm vậy chăng ?

 

Còn Bác Dũng, ngay sau đó tìm gặp người lãnh đạo cơ quan di dân kể lại tất cả... Hai đứa nó không được một nước nào cưu mang. Nghe nói cuối cùng một cơ quan y tế ở một nước châu Á xin chúng nó để nghiên cứu về một hiện tượng đặc biệt hiếm có còn tồn tại trên hành tinh này. Thế, theo anh : Tội ác - ngoài việc phát xuất trong hoàn cảnh ra - ở mỗi con người có tiềm ẩn tội ác không ?

 

Sợ trả lời câu hỏi này khiến anh suy nghĩ, gợi lại nỗi đau, làm bùng dây căn bệnh... tôi nhìn Du lắc đầu, lảng tránh :

- Thế bác Dũng giờ ở đâu ?

- Không đáp lại, Vinh đứng dậy, nhìn Du, dục : Ðã đến giờ, chúng ta đi chuẩn bị rồi. Du đi trước, Vinh và tôi theo sau. Chúng tôi leo lên tầng trên. Mặt bằng của tầng trên không ngăn, rộng thênh thanh. Tại giữa nhà đặt một điện thờ. Du, Vinh tiến đến rút hương châm lửa...

 

Hương án có 3 tầng. Tầng trên đặt chính giữa bức ảnh của ông gìa quắc thước, đôi mắt sáng rực. và 12 bài vị. trước các bài vị đặt một bát hương đầy chân hương. Hai tầng dưới cũng sắp đặt tuơng tự. Tổng cộng 3 hàng gồm 39  bài vi, bát hương. Ðiều hơi lạ, các bài vị, hình dáng như bài vị thờ người quá cô. Nhưng trên đó không có ảnh, chẳng có tên, chỉ  có giòng chữ tóm tắt tuôi tác, hình dạng và chữ ''khoảng'' sau đó là con số thời gian, ngày tháng năm 1981... Tầng thứ tư, cuối cùng đặt 7 bài vị khác. Cấu trúc, sắp xếp cũng như những tầng trên, nhưng để trống, không ghi gì cả. Tôi còn đang bàng hoàng, Chợt Du, Vinh quỳ xuống tấm thảm lầm rầm...Thấy không khí trang nghiêm, hai người bạn kính cẩn... tôi cũng lùi lại làm theo...

 

Vài ba phút trôi đi. Hai người bạn vái 3 vái, đứng dậy. Kết thúc nghi thức hành lễ. Ðang ngơ ngác... Du nhìn tôi, hất đầu, tay chỉ bức ảnh, nói :

- Kia là tấm ảnh duy nhất có được để thờ, đó là bác Dũng - cha tôi. Ông mất cách đây hai năm vì bệnh tiểu đường. 38 bài vị kia là biểu tượng thờ những chiến hữu lớn bé, già trẻ của ông đã bỏ mình trên chiếc thuyền Nàng Tiên Cá. Không biết tên tuổi, ngày tháng năm sinh, quê quán của một ai, cha tôi đành ghi trên đó đặc điểm thân hình, dẫy chữ số là ngày tháng, giờ họ ra đi... Tấm bài vị đặt bên phài, cạnh bức ành là bài vị của bà lão đã trao cho ông túi gạo trước khi nhẩy xuống biển, bên trái là bài vị của chú Dân. 

Còn 7 bài vị dưới cùng là tượng trưng cho 7 con Ma Cà Rồng. Ông suy nghĩ, trăn trở mãi mới cho làm. Lúc đầu tôi và anh Vinh phản đối. Ông ân cần giải thích : Chúng nó vốn không xấu. Chẳng qua hoàn cảnh bắt buộc, bị chĩa súng vào lưng, bị sự ích kỷ, thèm muốn của bản thân thúc ép... chúng thuộc loại u tối... nên đã bị xúi dục làm càn rồi không rút chân ra được đành theo lao. Hãy cho chúng cơ hội đầu thai... mong rằng kiếp sau chúng sẽ tiếp tục trả nợ để làm người hữu ích.

 

Tôi và Vinh nghe ra, làm theo.

Du ngừng lời.

Tiếng Vinh lại vang lên :

- Bác Dũng nhận tôi làm con. Cơ ngơi này do ông tạo dựng. 10 năm sau, khi đã cơ bản thực hiện được ý đồ, ông mới làm thủ tục bảo lãnh 3 mẹ con Du sang. Hàng năm đúng ngày họ ra đi - (25/12) ông lại làm giỗ tập thể những người đã bỏ mình trên chiếc thuyền Nàng Tiên Cá. Sau khi ông mất, chúng tôi vẫn giữ lệ đo .

...

- Ông thương tôi như con ruột, dậy tôi làm người, làm kinh tế. Cơ ngơi này chủ yếu do ông tạo dựng, tôi chỉ đóng góp phân nhỏ. Khi Du sang, phần thì bệnh, phần thì mệt mói... tôi đã giao lại cho cậu ta quản lý. Tôi và ba Dũng đã không nhìn lầm. Quả thật cơ nghiệp của 2 cha con được Du làm cho ngày càng phát đạt...

Chuông điện thoại reo.

 

Du tiến lại nhấc máy.... quay sang Vinh bảo : Mẹ và em Hằng đã chuẩn bị xong cỗ, chúng ta xuống chuẩn bị rồi cho người mang lên. Chỉ còn gần nửa tiếng nữa - cũng vừa hết tuần nhang - là đến không (o) giờ.

Du đưa tôi vào căn phòng lúc trước 3 anh em hàn huyên.

Người phục vụ bưng vào ấm trà. Du và Vinh đi ra. Còn lại một mình, tôi nhấp ngụm trà Thái Nguyên thứ thiệt. Nước trà đi vào cổ họng, trôi xuống vị chát... nhấm nhấm một lúc mới thấy có vị ngòn ngọt, sực nức hương thơm. Rồi, tiếp theo trong dạ nao nao... say... ngả người trên đi văng, thiêm thiếp. Trong cơn mê... tôi mường tượng con thuyền Nàng Tiên Cá trong đêm tối trời... giong buồm... bồng bềnh ra khơi....

Chuông từ tất cả nhà thờ trong thành phố vang lên đón chào giây phút thiêng liêng: Hai mươi thế kỷ trước, đức Chúa trời giáng sinh.

 

Viernheim tháng 2.2000

(Rút trong tập truyện ngắn DÒNG XOÁY CUỘC ĐỜI

- NXB Hội Nhà văn Việt Nam- tháng 6 năm 2004)

 

GHI CHÚ

(*). Theo truyền thuyết : Chó không ăn thịt đồng loại - Chó - của mình.

Ðiều này chính tôi đã 2 lần kiểm chứng. Qủa thật vậy. Chó rất phàm (tham) ăn.  Thứ gì ăn được là Chó không từ. Nhân một lần cha tôi mua một đùi thịt chó về nấu đãi khách qúy. Tôi đem bát cơm trộn nước xáo, nhựa mận cùng vài miếng thịt chó đưa đến miệng con Vện rất khôn, ngoan, mà chúng tôi rấr qúy. Chú Vện ngửi rồi quay người bỏ đi. 

 

Vài người bạn rựơu bác bỏ thuyết này, qủa quyết rằng nhận xét đó không đúng, anh ta khẳng định, nhà mình cũng đã nuôi chó, từng chứng kiến, con Vàng của anh vẫn ăn thịt chó... như thường. Tôi đem chuyện đó hỏi một cụ gìa. Cụ  giải thích :  Con không ăn thịt chó là con Chó đích thực. Còn con ăn tất... là con Má - loai gia súc cùng loài nhưng khác giống. Bởi vậy dân ta mới có câu chửi ám chỉ khinh bỉ người xấu : Ðồ Chó Má ! Một nhà thơ - tôi không nhớ rõ tên - đã có câu thơ (hay câu đối) : ''Ðéo mẹ bố mày, Chó lại ăn thịt Chó !''.

Lê Xuân Quang
Số lần đọc: 3843
Ngày đăng: 27.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Điểm tựa - Trần Huyền Trang
Cuộc trò chuyện tháng Bảy - Nguyễn Nguyên An
Hoàng hôn đỏ - Nguyễn Lâm Cúc
Lửa bên sông - Nguyễn Một *
Cho Esmé - với tình yêu và nỗi khốn cùng - Jerome David Salinger
Đại ca Tẩn - Lê Xuân Quang
Những buổi chiều - Nie Thanh Mai
Nguyên tử của thời gian - Nguyễn Nguyên An
Mưa - Nguyễn Lâm Cúc
Ngôi mả đá - Nguyễn Nguyên An
Cùng một tác giả
Đại ca Tẩn (truyện ngắn)
Ma Cà Rồng (1) (truyện ngắn)
Ẩn số cuộc đời-1 (truyện ngắn)
Chí Tây ! (truyện ngắn)
Kẻ phá thối (truyện ngắn)
Lái gà (truyện ngắn)
Cá độ (truyện ngắn)
Cò.. Cưa... Cứa ! (truyện ngắn)
Quê hương ! (truyện ngắn)
Gánh xiếc chó (truyện ngắn)
Voi nổi giận ! -1 (điện ảnh)
Voi nổi giận ! -2 (điện ảnh)
Lái lợn (truyện ngắn)
Mối tình ma-1 (điện ảnh)
Mối tình ma-2 (điện ảnh)
Cha và...Con (truyện ngắn)
Báo hiếu cha (truyện ngắn)
Ngộ sát (truyện ngắn)
Tài năng trẻ (truyện ngắn)
Oan oan tương báo ! (điện ảnh)