Viết cho hai con Huy, Phương
Cha là người không mê tín
Nhưng cuộc đời luôn có những điều huyền nhiệm
Nên cha thử ngồi coi tử vi cho các con
Để xem dưới ánh sáng linh thiêng nào các con đã được sinh ra?
Trên muôn nẻo đường đời nào những ngôi sao
sẽ dẫn các con đến?
Giữa thiện và ác
Giữa hạnh phúc và đắng cay
Ước gì cha có thể dệt thành tấm lưới
Thanh lọc tất cả ánh sáng
Chỉ để những gì tốt đẹp đến với các con thôi
Cho các con bình yên sống dưới vòm trời
Nhưng liệu có không những ngôi sao chiếu mệnh?
Có không sự dẫn dắt của bước đi số phận?
Những câu hỏi mà cha không thể trả lời
Cha chỉ biết một điều thật giản dị thôi
Giữa trăm nẻo dọc ngang chi chít
Có con đường không xây bằng cát đá bê tông mà bằng
các con chữ
Nay cha dẫn các con đi
Dường như hơn cả văn chương
Hơn cả khoa học
Nghề của cha là nghề đưa các con đi học
Cha chở các con mà như chở thời thơ ấu của mình
Không như bao bạn bè thích mùa cua bắt ốc thủa nào
Cha cũng có một thời đi gom nhặt từng con chữ
Trong giới hạn chật hẹp mỏng manh của những trang giấy
Chúng ẩn núp khắp nơi
Như những vì sao thấp thoáng dưới vòm trời
Giữa Sài Gòn mênh mông
Ngày ngày cha chở các con trên những con đường như những
dòng sông luôn dâng lên vô tận
Chi chít người xe
Chi chít số phận
Tất cả bị bó chặt bởi những giới hạn
Nhưng các con có biết không?
Chúng ta đang đi trong giới hạn không phải của lề đường
mà giới hạn của những suy nghĩ
Chúng không thể mở ra bằng xẻng cuốc mà chỉ bằng
những con chữ
Các con của cha!
Thương các con mỏng manh giữa bụi đường, giữa khói xe,
giữa chiều mưa nắng sớm
Nhưng có mùa trái ngọt nào không chắt chiu bằng
chùm rễ cay đắng
Dù người đời có tin vào những ngôi sao chiếu mệnh
Dù cuộc đời có nhiều lối tắt dẫn đến sự thành đạt
Nhưng để đến hạnh phúc đích thực
Không có đường tắt đâu các con.
Sáng 7-4-2001