Trong Lời bạt viết cho Sương khói trăm năm vừa xuất bản tháng 2-2007, nhà văn Đỗ Hồng Ngọc nhận xét về thơ của bạn mình: “Thơ là nỗi lòng, là tiếng lòng … Nỗi lòng đó, tiếng lòng đó tự tuôn ra, tự ứa ra, trào ra “như không thôi đi được”, không ngừng lại được, nên nó ắt phải rất chân thật, không màu mè hình thức. Thơ Võ Tấn Khanh là như vậy … Có người nói thơ anh hiền quá. Mà không hiền quá sao được, vì anh vốn đã vậy. …”
Hoài my, khi về lại
Như giọt khói theo tháng ngày lây lất
Rơi muộn màng trên lối cũ ngu ngơ
Tôi mở cánh cửa tình không chất ngất
Lòng rưng rưng nghe một chút không ngờ.
Ngàn thơ dại ủ trong từng khe lá
Cũng động cành bay kiếm bạn quen xưa
Và điệu hát đã chia lời buổi nọ
Chợt bùng lên quay quắt nhặt khoan đưa.
Sương nắng gội chưa mờ hơi thở biếc
Tình thiên thu trăm bến rộng xa nguồn
Tôi đã tát cạn đời mình không tưởng tiếc
Cầm bằng như gió tạt qua truông.
Người độ ấy đã qua mùa khôn lớn
Đường trăm năm đã mấy bận chia xa
Tôi thắp tuổi hong trên bờ nắng muộn
Nghe giọt tình ngấm nhẹ mấy làn da.
Cây nhớ lá đã đôi lần khóc gọi
Đường nhớ chân từng lớp cuội rang sầu
Chim nhớ bạn quẩn quanh tìm, cánh mỏi
Tôi nhớ người như núi thẳm sông sâu.
Tay trút rộng xuống vuông đời hẹn cũ
Lời tình khô không sáng đủ hiên lòng
Người đã lạ, trăn năm dù cổ thụ
Như giọt chiều rơi hút giữa thinh không.
Vồng ráng dọi trên chóp đời phai nhạt
Tôi bạc phờ trông cuối mạn thu xưa
Gọi thầm gió chỉ nghe lời xao xác
Vang âm sầu qua mấy bận mây mưa.
Thôi đã lỡ, dẫu trăm đời, cũng đợi
Vạn lần không như một lần không
Trên nỗi nhớ đã cao mù ngọn khói
Ngọn buồn đưa hiu hắt tạt qua lòng.
1972
Dalat, mưa
Ơ đây lạnh núi mưa rừng
Ta nghe đời lụn trên từng tấc da
Nhìn đâu cũng thấy quê nhà
Sao trong ganh tấc vẫn xa nghìn trùng.
Ơ đây ngày tháng như bưng
Giam ta chết ngột trong từng ủ ê
Chim thiêng có nhớ đường về
Vất vơ nẻo nọ ê chề lối kia.
Ơ đây đồi rợp cây chia
Với đêm thú lạc tru khuya ớn người
Lửa khêu chưa ấm nụ cười
Chút tình cố quận tơi bời ruột gan.
Ở đây trong nỗi bàng hoàng
Ta qua lại giữa trăm ngàn dửng dưng
Thương đời thắt ruột khom lưng
Trăm năm phận số còn chung gánh sầu.
Ơ đây ngày ngắn đêm thâu
Ta thu thân đợi bên cầu nhiễu nhương.
Hương đồng gió nội
Cỏ của tôi
Mặt trời của tôi
Vừa lay tôi thưa dậy
Cho tôi nhìn nắng mai.
Ôi mắt nhìn sớm mai
Nửa kiếp người chưa dứt
Cỏ ơi đốt thành lời
Hong khô vùng ngực buốt.
Rừng đã thôi không khóc
Mây phiêu tự đỉnh sầu
Nước xuôi triền chưa ngập
Ước mơ còn đỏ au.
Trăng cũng mù đỉnh cao
Bỏ quên lưng chừng núi
Giấc xưa bỗng ngọt ngào
Hương gió đồng cỏ nội.
Sầu cũng thôi không xới
Nắng nhuộm hồng sớm mai
Cỏ rướn mình lay gọi
Vầng đông mặt nhật cười.
Cỏ của tôi
Mặt trời của tôi
Vừa lay tôi thức dậy
Cho tôi nhìn sớm mai.
1969