Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.138
123.227.336
 
Lá ngoài khung cửa sổ
Nguyễn Mỹ Nữ

Có trên nửa thời gian của ngày và đêm, tôi ngồi ở đây. Trên cái ghế xoay thân thiết của mình để viết, ngẫm nghĩ, đọc, nhìn – ngó, ghi chép… Một nơi tôi đã gắn bó trên ba năm nay, khi dọn về sống ở ngôi nhà này.

 

            Đúng ra chỗ tôi làm việc chỉ là một cái đường luồng thông thương giữa nhà trên với nhà dưới và sít cận với phòng ngủ nhưng nhờ biết sắp xếp, đã có thể đẹp hơn rất nhiều lần. Một cái bàn hẹp – dài, vừa đủ để đặt máy tính. Bức vách đối diện được ốp mica vàng sậm với những sọc chạy dài tựa thớ gỗ. Trông cũng hay! Một chữ “Tâm” viết bằng thư pháp đóng khung cẩn thận, được treo lên chỗ cao nhất sát cạnh là chùm đèn. Bên trái và phía dưới là câu: “Hãy cứ vui như mọi ngày…” được trích ra từ một ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và bên phải là tấm lịch phong cảnh Úc của người bạn tận bên đó gửi về.

 

            Sau lưng tôi là cửa sổ luôn được mở rộng trông ra lối đi của nhà hàng xóm. Tôi cũng thường xoay ghế nhìn ra ngoài đấy và tầm mắt luôn bị giới hạn bởi một bức tường gạch. Sự cũ kỹ của nó gợi nhớ đến một điều gì đó rất xa xưa. Màu nâu đỏ làm vui và cái thô ráp làm lòng chợt… khô khốc. Rồi một ngày nơi bức tường ấy được treo mấy giò lan và sau đó là dây tầm xuân, mấy chậu xương rồng… Đó là một sự bất ngờ hết sức tuyệt vời của chồng tôi. Anh ấy bảo: “Để em dễ có cảm hứng sáng tác”. Và như vậy không chỉ có màu xanh của lá vin vào tường, vươn lên mà còn có cả những ngọt ngào của yêu thương trải đầy nơi tâm hồn tôi, tươi mới. Từ khi bức tường ngoài cửa sổ có lá, những trang viết của tôi như thể cũng có lắm sắc màu.

 

            Ngồi dựa lưng vào cái ghế xoay, những lúc chữ nghĩa đang mải lẩn trốn, tôi có thể nhìn ra ngoài đường để ngắm người – xe qua lại. Có thể trông chừng một món ăn nào đó đang được kho nấu trên bếp vì phòng ăn của chúng tôi sít gần ngay đó. Và nhìn lá, ở bên ngoài khung cửa sổ. Lạ quá. Vì chỉ toàn có lá dù chồng tôi đã đem về thêm rất nhiều loại cây mới. Những thứ cây ra hoa hẳn hoi. Tôi ngồi đó. Nơi chiếc ghế của mình. Làm việc ở chính cái góc sống thân thương này. Một nơi rất nhỏ với diện tích vỏn vẹn bốn mét vuông mà đem lại cho cuộc sống của tôi bao ý nghĩa với mỗi ngày từng trang viết mới mở ra và cũng mở ra những cảnh đời, bao con người với nụ cười, tiếng khóc, hạnh phúc hoặc khổ đau, hối hả yêu hay rã rượi sống…

 

            Tôi vẫn có thói quen uống cà phê sáng ngay ở chỗ này. Một ly đen đá, dăm ba khúc hòa tấu, những chùm lá… Nhâm nhi, nghe, nhìn và nghĩ trước khi gõ phím. Khuya, sau khi tắt máy và đèn, tôi rất thích  ngồi nán lại một chút với cái thế giới của riêng mình. Sự lắng im của đêm tràn lên cái góc sống của tôi.  Và sự an bình từ cái hốc nhỏ thân thiết này tràn vào tôi, lồng lộng. Tuyệt vời quá là thứ hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi đang được hưởng nhận. Cũng có khi giữa chừng một giấc ngủ sâu, tôi bật thức và không cách gì cưỡng được cái sự thèm muốn được viết. Và thế là một chỗ ngồi rất quen, một khung cảnh rất cũ, cho tôi lút sâu người vào lòng đêm để say sưa, miệt mài và miên man…

 

            Cuối hè, thường có mưa chiều. Tôi hay đứng bên khung cửa kính và nhìn mưa ngoài đó. Mưa làm màu của bức tường đỏ đến rười rượi và trong màn nước tuôn đổ tự nhiên, lá bỗng đẹp đến ngỡ ngàng. Ngay như lá cũng đã có biết bao là khác biệt và biến đổi khôn lường. Li ti như là giẻ ốc, dài thuôn như lan, tròn trĩnh như bạc đầu. Cả sắc màu cũng vậy. Dẫu chỉ là màu xanh nhưng sẫm một tí đã ra màu của Hoàng Anh, vừa phải là màu của Chuỗi Ngọc và phơn phớt là màu của Trầu Bà… Dưới mưa, lá lung linh huyền ảo. Trong mưa những ý tưởng tôi bay bổng và những câu chữ tựa như có cánh, chấp chới bay…

 

            Không có nghĩa là tôi sẽ không làm việc được ở một nơi nào đó khác nhưng cứ ở cái chỗ này, nơi cái góc  bé bé của tôi và cái máy tính cũ cũ của tôi, với một chữ “Tâm” rắn rỏi ở trên cao, là tôi thấy lòng nhẹ nhõm đến lạ lùng và rất dễ bắt gặp được nguồn cảm hứng. Dòng đời thao thiết chảy. Tôi viết để nhận ra mình đang háo hức sống và khao khát được tỏ bày.

Nguyễn Mỹ Nữ
Số lần đọc: 2517
Ngày đăng: 01.04.2007
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Vào giờ mật ngọt* - Dư Thị Hoàn
Vô tâm - Đào Phạm Thùy Trang
Lan man thiên địa: Về Huế 700 và Đồng Khánh 90 tuổi. - Trần Kiêm Ðoàn
Bóng tre trùm mát rượi - Bùi Kim Anh
Tam tấu hoa - Vũ Ngọc Tiến
Mùi hương tết - Tiểu Kiều
Tuần trăng … xế - Trần Kiêm Ðoàn
Lằn ranh cuộc đời… - Đinh Văn Hạnh
Chèng đéc ơi, là ngon ! - Nguyễn Thị Diệp Mai
“Chiếc áo lót của người sung sướng” - Nguyễn Thị Minh Ngọc