Đám biệt kích về tới quận, kêu réo om sòm:
- Quận trưởng ơi ! Tụi tui bị Ba Phi vỗ mặt.
- Quận trưởng ơi ! Tụi tui bị Ba Phi hốt giò.
Đứa thì đưa cái mặt bự, đứa lại nhảy cò cò cặp chân đau. Quận Nhung tức mình chạy ra, đứng chống hai tay vào háng, thét:
- Đứa nào đại diện cho tốp biệt kích này, báo cáo tình hình tao nghe !
Bởi vì mười mấy tên biệt kích đều bị ong vò vẽ đốt mặt mày sưng vù như nhau, làm quận Nhung không thể tìm ra tên chỉ huy. Tất cả đều tiến lên, đưa tay: "Tôi". Tên nào cũng muốn khoe cái mặt "bự" của mình với quận trưởng để lập công. Quận Nhung bực tức:
- Đại diện là một thằng thôi chớ !
- Thưa quận trưởng, tất cả chúng tôi đều "đại diện" cả đây mà.
Quận Nhung đuổi tụi lính biệt kích bại trận ra. Hắn tập hợp một đại đội bộ binh, giao cho nhiệm vụ:
- Chúng bây bao vây đánh úp vào Lung Tràm, bắt ông cháu Ba Phi cho tao.
Trong xóm Lung Tràm, bác Ba Phi bảo thằng Đậu:
- Thằng quận Nhung không chịu thua ông cháu mình đâu, phải chuẩn bị chống càn một trận nữa.
- Vậy mình làm chiến thuật "càn quét" chơi với chúng, hở ông nội?
Hai ông cháu bác Ba xách búa ra đốn mấy trăm cây tre, nào tầm vông, nào mạnh tông, tre xiêm đem đóng cọc làm "bẫy quét" đặt khắp các ngả đường. Đặt chung quanh khu vườn của họ xong, hai người vác đi đặt dài theo hai bên bờ con Rạch Lùm, hai bên bờ con kinh Công Nghiệp.
- Bọn lính bị đánh đau nhất định phải chạy về chi khu bằng hai con đường này thôi.
- Trước hết mình chống càn, sau đó mình đánh tỉa, hén ông nội ?
Ông cháu bác Ba đặt bẫy xong, trở về núp phía sau bụi tre để theo dõi tình hình địch. Bác Ba móc túi lấy cây kiếng già đeo lên mắt mà quan sát.
Đại đội bảo an của quận Nhung đang ào ạt kéo tắt đường đồng, từ phía chi khu Rạch Ráng đổ vào. Tên nào cũng lăm lăm khẩu súng trên tay. Tên đi trước nhắc chừng chừng những tên đi sau:
- Chú ý trên các cành cây, hễ thấy chỗ nào có ong vò vẽ thì phải tránh cho xa.
Khi tới mé vườn, bọn lính bộ binh chia ra thành nhiều mũi, hè nhau tiến vô:
- Xung phong !
- Xung phong, bắt sống ông cháu Ba Phi đem về cho ong vò vẽ đốt sưng mặt lại trả thù !
Bác Ba Phi ngồi sau bụi tre ung dung hút thuốc, gật gù cười:
- Chút nữa cho tụi mầy nhảy tăng-gô chớ trả thù.
Thằng Đậu phụ họa thêm:
- Trước hết chúng nhảy nai, sau đó khụy xuống làm bò, hén ông nội ?
Bọn bộ binh ngoài kia hô hào tiến vô. Đợi chúng vào đúng tầm, bác Ba Phi đưa tay gỡ cây kiếng ra, bỏ túi, và hô:
- Giật dây ! Nè !
Tức thì đằng kia một cần bẫy bật ra, quét vào giò bọn giặc. Ba bốn tên đi đầu nhảy cẫng lên kêu: "Ôi trời ơi !". Rồi ngã quỵ xuống, bò bốn cẳng, tháo đầu trở ra. Đám giặc còn lại nhốn nháo chạy sà đùa, chúng đạp phải những máy bẫy. Từng cần bẫy bằng tre tầm vông quét ra một cái, có ba tên giặc ngã quỵ. Lính bộ binh của quận Nhung la khóc rùm trời, ngã té làng khang như đốn củi. Cuối cùng là những cần bẫy bằng tre mạnh tông. Mỗi cần bật lên cái vút là có đến năm tên giặc nhảy nai, rồi quỵ xuống làm bò.
Bọn giặc cứ bò lết theo bờ Rạch Lùm và kinh Công Nghiệp mà quay trở về Rạch Ráng. Nhưng trận địa "bẫy quét" của ông cháu bác Ba Phi đâu có tha. Nhữngcần bẫy đặt dọc theo hai bên bờ bật lên liên tiếp. Từng đòn trí mạng cứ quất bôm bốp vào những "con bò" bại trận kia.
Bác Ba cùng thằng Đậu xung phong ra:
- Phải cho bọn chúng què chân thành con bánh ít hết, nghe ông nội ?
- Nhất định phen nầy ông đổi phiên hiệu binh chủng của chúng từ lính bộ trở thành lính thủy.
- Có nghĩa là… làm sao, hở ông nội ?
Hai ông cháu bác Ba Phi đuổi theo bọn giặc dài ra bờ kinh.
- Đậu, coi đây ! Lính bộ thành lính thủy là như vầy nè !
Nói xong, bác Ba giật dây bẫy một cái là có đến bốn năm tên lính bảo an bị bẫy quét quăng xuống sông. Chân cẳng đều bị bại liệt hết, trèo lên không nổi, bọn giặc buộc phải long kinh lội về. Những tên còn sót lại trên bờ, lần lượt bị những cần bẫy đặt hai bên đường quét cho nhào tuốt xuống sông. Cả đại đội giặc thi nhau lội hì hụp tựa một bầy cá nược, hướng về phía chi khu Rạch Ráng.
Thằng Đậu trông thấy khoái chí, đi dài dài trên bờ vỗ tay ca bài: "Tiếng đàn Ta Lư" của nhạc sĩ Huy Thục.
- Tính, tính, tính, tang, tang, tình ơ trông kìa ! Hai, ba, bốn chục tên lính bộ đánh thủy ngụy kia… Anh bộ đội giải phóng quân ơi ! Hờ ơi!".